Bạch Thư Hân vội vàng chạy lên lầu, khoác thêm áo sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn nhíu chặt mày. Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, lúc cô đến đây là gọi xe. Ở đây căn bản không gọi được xe,cô trở về kiểu gì?
Nơi này là ngoại thành hẻo lánh, xung quanh lại u ám. Một cô gái chạy ra ngoài một mình chắc chắn không an toàn.
Nghĩ vậy Ôn Mạc Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Thư Hân còn đang tức giận, cảm thấy bản thân như một người phụ nữ điên cuồng mắng chửi Ôn Mạc Ngôn thậm tệ.
Những lời vừa nãy cô nói ra… Thật sự không phải lời xuất phát từ trái tim, nhưng cô không biết nên kết thúc như thế nào, cảm thấy vô cùng khó xử xấu hổ.
Bạch Thư Hân chạy ra khỏi biệt thự, đi tới đường lớn, đột nhiên lại nhìn thấy trong bóng tối có rất nhiều người.
Tình huống gì thế này? Hay là cô bị hoa mắt?
Bạch Thư Hân giật mình dừng bước. Cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện phía xa xa kia có ánh sáng le lói giống như ánh sáng xanh của màn hình di động.
Chẳng lẽ… Có người đang theo dõi mình?
Trái tim Bạch Thư Hân đập dồn dập.
Đúng lúc này, Ôn Mạc Ngôn đã đuổi kip theo.
“Thư Hàn, đừng đi nữa. Buổi tối… Buổi tối không an toàn.”
“Di động.”
“Cái gì cơ?”
“Đưa tôi di động! Nhanh lên!”
“Tôi… Tôi không mang theo. Vậy anh có cái gì?” Bạch Thư Hân không nỡ ném di động của mình, cuối cùng nhắm trúng vào thắt lưng của anh.
Khóa của thắt lưng da này nhìn có vẻ nặng.
Cô bắt đầu giở trò.
“Em… Em làm gì vậy hả?”
Ôn Mạc Ngôn thấy cô đột nhiên muốn lột quần mình, sợ tới mức ngay lập tức ngăn cản. Chỉ là anh ta sao có thể là đối thủ của Bạch Thư Hân.
Cô hung hãn tát một cái, chụp lấy bả vai anh. Anh cảm thấy bả vai mình đau đến mất đi tri giác, không cách nào cử động được.
Cuối cùng thắt lưng cũng bị kéo ra.
“Em… Em muốn làm gì… Chúng ta… Chúng ta…
Lời anh nói có chút lộn xộn, dùng ánh mắt của người vợ bé nhỏ nhìn cô.
Đầu Bạch Thư Hân nhất thời to như cái đấu. Nếu không phải vì muốn biết trong bụi cỏ kia có người hay không, cô mới không chọn làm cách này.
Bụi cỏ cách chỗ hai người một đoạn, nếu có người theo dõi thì từ đó nhìn cô và anh giống như chỉ đang cãi nhau mà thôi.
Trên đường sạch sẽ không có bất kỳ vật nào để có thể ném thử thăm dò.
1,2,3…
Cô đếm thầm trong bụng sau đó dùng hết sức lực toàn thân, quăng mạnh dây lưng về phía bụi cỏ kia.