Trong đôi mắt cô cũng đã nhuốm màu dục vọng, trở nên mơ mơ màng màng.
Hứa Minh Tâm nhìn đôi môi hơi đỏ và sưng tấy của mình, lỗ tai đỏ đến nhỏ ra máu.
Trời ơi…Đây vẫn là mình sao?
Lẽ nào sau mỗi nụ hôn, dáng vẻ của cô đều là ý loạn tình mê như vậy sao? Vậy chẳng phải là rất mất mặt?
Hứa Minh Tâm ngay lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng đẩy Cố Gia Huy ra, nhảy xuống, sửa sang quần áo lại.
Cô lấy hai nắm nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, để làm tan bớt cơn nóng lúc nãy.
“Sao vậy?”
“Cảm thấy bản thân thật dâm đãng và thật xấu hổ, sao lại có thể lộ ra vẻ mặt sắc tình như vậy! Không được, không được, em muốn tỉnh táo một chút.”
“Là sức quyến rũ của anh không đủ lớn sao? Chỉ cho phép em mê hoặc anh thần hồn điên đảo, còn không cho phép anh làm em ý loạn tình mê sao?”
Cố Gia Huy bước tới buộc cô phải lùi lại phía sau vài bước, cuối cùng thân hình gầy yếu của cô đụng vào tấm thủy tinh trên cửa.
“Anh…Lời này của anh là cái lô-gích gì chứ?”
“Em không có chút phản ứng nào với anh, lẽ nào là không yêu anh hay sao? Hai người yêu nhau, phải hấp dẫn lẫn nhau, em bây giờ như vậy mới đúng.”
“Thật sao? Nhưng em cảm giác rằng em gần như không phải là chính mình nữa…”
“Em cũng khao khát anh, có đúng hay không?”
Cố Gia Huy cười xấu xa nói.
Khao khát….
Hai chữ này giống như là tiếng sấm rền, oanh tạc sâu trong tâm khảm cô, khiến cho cô xấu hổ vô cùng.
Tại sao lại nói thẳng ra vậy, anh không thể nói uyển chuyển một chút được sao?
Cô là một con gái đó, không cần mặt mũi nữa rồi?
“Khát khao cái đầu anh đấy, mau mau tắm rửa ngủ đi!”
Hứa Minh Tâm nổi đóa, giẫm mạnh lên dép lê của anh rồi thở phì phì xoay người kéo cửa bỏ đi.
Cố Gia Huy nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận kia của cô, không khỏi mỉm cười.
Anh thực sự đã lấy được một người vợ tốt, ngay cả tức giận cũng đều đáng yêu như vậy.
Hứa Minh Tâm chui vào trong chăn, hận không thể tự đào một cái hố để chôn mình.
Cô cũng khao khát Cố Gia Huy sao?
Mặc dù cô xác thực đối với loại chuyện đó có chút mong đợi, nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.
Chuyện chưa từng trải qua, đương nhiên vô cùng tò mò. Nhưng mà…anh cũng không thể nói thẳng ra như vậy, làm bản thân giống như là một sắc nữ vậy, chẳng nhẽ còn thèm muốn sắc đẹp của anh sao?
Hình như…cô thực sự thèm muốn, dù sao thì anh lớn lên trông rất đẹp trai, dáng người chuẩn, cao lớn, nhìn cực kỳ có cảm giác an toàn.
Bị sắc đẹp mê hoặc… có lẽ chính là ý nghĩa này.
Kể từ sau khi Hứa Minh Tâm xuất viện, Cố Gia Huy tiếp quản tập đoàn Cổ Linh, liền đem Cố Lâm thả ra.