“Thật ra trong cuộc sống luôn tồn tại những tình huống như vậy mà. Tôi rời khỏi đây thì phòng bếp của nhà hàng sẽ bình yên trở lại là thôi. Ông là bếp trưởng nên chắc chắn ông cũng biết nếu ông thiên vị tôi thì sẽ khiến cho các thực tập sinh làm loạn nên cuối cùng ông đã lựa chọn im lặng phải không?”
“Cô nhóc này nhìn ngốc nghếch vậy mà không ngờ cô lại thông minh đó.”
Gordan khen ngợi Hứa Minh Tâm và gật đầu nhìn cô với vẻ hài lòng.
Hứa Minh Tâm thì lại tỏ vẻ không đồng ý mà chu cái miệng ra nói: “Đó là tôi giả bộ ngu ngơ thôi”
Gordan cười rồi tiễn họ lên xe, trước lúc đi còn vỗ vỗ vai của Phó Bình Sinh và nói với ông ấy: “Nhờ ông dạy dỗ trước cho học trò tương lai của tôi vài chiêu nha, có điều ông cũng đừng giấu nghề quá”
“Cái gì mà học trò tương lai của ông chứ?
Bây giờ cô ấy đang là học trò của tôi mà. Mặc dù tay nghề của tôi kém hơn ông nhưng học trò của tôi lại giỏi hơn”
“Ông.”
“Tôi phải theo học trò yêu quý của tôi về nhà đây, cũng không có gì là uổng phí cả.
Chậc chậc, chức danh vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh nghe cũng thật kêu đó nha.
Nó không thể so được với chút danh tiếng nhỏi nhoi của một đầu bếp như ông đâu” Phó Bình Sinh vừa nói vừa cười ha ha rồi quay người rời đi chỉ để lại Gordan đứng ngây như phỗng.
Mỗi ngày, Hứa Minh Tâm ở nhà theo học đầu bếp để làm cơm, nhưng Cố Gia Huy vẫn đi sớm về muộn, có vẻ rất bận rộn công việc.
Cô học rất chăm chỉ, mặc dù cô chưa hài lòng, nhưng đầu bếp đã rất hài lòng.
Hôm nay là sinh nhật vợ của đầu bếp, đầu bếp muốn đưa vợ con đi công viên giải trí nên cô cho ông nghỉ một ngày.
Cô đang ở trong nhà dùng dao, không nghĩ là Strzyga đến đây.
Vẻ mặt ông ấy cứng đờ, hai mắt đầy tia máu hồng, thấy rõ cần nghỉ ngơi tốt vài ngày: “Cô Minh Tâm…cậu chủ ốm” Một lúc lâu, ông ấy mới mấp máy môi khô, nặng nề nói ra sáu chữ.
Diên bị ốm, sốt cao mãi không hạ, hôn mê bất tỉnh, là bệnh cũ tái phát.
Nhưng tâm trạng cậu lại không bình thường, khi bác sĩ muốn tiêm cho cậu thì cậu lại liên tục giấy dụa, đến bây giờ trên người cậu còn dính đầy kim tiêm nhưng nửa bình truyền nước vẫn chưa hết.
“Bây giờ cô chủ cân ông ấy, hãy đi cùng tôi một chuyến và giúp cô ấy”
Hứa Minh Tâm lần đầu tiên nghe Strzyga nói chuyện cung kính với cô như vây, chắc ông ấy cũng đang nóng lòng.
Cô không dám chậm chễ, nói với Gia Huy một tiếng rồi cùng Strzyga rời đi.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, Kỷ Hồng Thanh không biết xuất hiện từ lúc nào.
“Mỗi lần nhìn thấy cô ấy rời đi, không phải là trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu sao.
‘Vậy em nói cho anh biết, đây là lẽ thường tình.
Định mệnh sẽ luôn an bài một số lý do hợp lý để cô ấy vượt qua, anh có tin không?”
“Bây giờ… mọi thứ đều đang đi bình thường theo quỹ đạo, đây là số phận, có điều ai cũng đều chạy trốn”
“Tôi thật muốn xem xem, cuối cùng là cô ấy cứng rắn hay vẫn là tôi mạnh hơn!” Ánh mắt Cố Gia Huy tối sầm lại, từng chữ từng chữ nói ra, thanh âm vang lên đầy uy lực.