Thật là đau đầu.
Nhà họ Ngôn đã im hơi lặng tiếng trong suốt nhiều ngày, mọi người ai cũng nghĩ bố con bọn họ sẽ bị trầm cảm, tinh thần lẫn ý chỉ đều sa sút, suy sụp và rất khó để gượng dậy.
Nhưng không, rất nhanh sau đó, bọn họ đã trở lại Phát Đạt tiếp tục làm việc và quản lý. Việc đầu tiên họ làm chính là gọi phóng viên tới, mở một cuộc họp báo giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Ngoài ra, để lật ngược tình thể, bọn họ bắt tay vào việc tìm lại bản gốc của từng thị trường trong nhiều lĩnh vực một, hơn thế họ còn hợp tác cùng J&C Đương nhiên, việc hợp tác này đã ngay lập tức thổi bùng sức nóng trên thị trường.
Ở khắp các kinh tin tức hay trên mặt báo, chỗ nàocũng thấy hình ảnh của Ngôn Dương.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy dáng vẻ tưới tinh, cố gắng vực dậy của họ cũng cảm thấy vui lây.
Nhưng Cố Gia Huy lại nói bọn họ không hề vui vẻ như bề ngoài, mà là đang cố gắng biến nỗi đau thành động lực.
Vâng, động lực bảo thủ…
Ngôn Dương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ấy muốn tính số với Lance.
Nhưng có lẽ ông ấy cũng hiểu rõ, các đòn tấn công của mình với Lance chỉ tựa như châu chấu đá xe mà thôi.
Hứa Minh Tâm nghe Cô Gia Huy nói, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Cô cũng đã gặp Ngôn Hải mấy lần, trên mặt anh ta giờ đã không còn nụ cười dịu dàng như ngày xưa nữa rồi. Lúc đối diện anh ta, Hứa Minh Tâm có cảm giác anh ta giống như một tảng băng, cả người đều toát ra sự lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy anh ta, cô luôn tìm cách né tránh hoác chuyển tầm nhìn ra phía khác, sau đó lại vội vàng bo di.
Bọn họ đã dụng mặt nhau máy lần rồi, nhưngkhông ai trong hai người chịu lên tiếng chào hỏi.
Hứa Minh Tâm nghĩ ngợi xong chuyện nhà họ Ngôn, đột nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bạch Thư Hân đâu nhỉ?
Từ lúc nhà họ Ngôn xảy ra chuyện đến khi mọi sóng gió được dập tắt là đã nửa tháng trôi qua.
Giờ mới nhận ra, cô và Bạch Thư Hân đã không gặp nhau nửa tháng rồi, đột nhiên cô lại có cảm giác áp lực vô cùng. Cô muốn tìm Bạch Thư Hân nói chuyện tâm sự, đến lúc gọi mới biết cô ấy đã thay số điện thoại khác. Qua nhà họ Bạch tìm người thì lại càng sốc hơn, đến cả mẹ Bạch cũng không biết cô ấy đi đầu.
Cô ấy chỉ để lại một tấm thư, trong thư viết muốn đi tìm Lệ Nghiêm, rồi cứ thể biến mất bặt vô âm tín.
Những gì Bạch Thư Hân mang theo chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản và một cái thẻ ngân hàng. Khoảng thời gian này Hứa Minh Tâm cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên là Thẩm Thanh qua đời.
Còn Ngôn Dương thì như sắp phát điên không khí trong nhà họ Ngân thì càng lúc càng uám ảm đạm, vậy nên cô cũng không dám qua đó ăn cơm nữa.
Chủ Ảnh Họa Bì cũng suốt ngày bù đầu vào công việc, mà cô cũng nghe nói chủ và dì đang sống cùng nhau.
Còn Bạch Thư Hân thì bỏ đi không ai biết tung tích.
Cô mắc cạn trong bài luận văn một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không suy nghĩ nổi cái gì ra hồn.