“Kể cả có chết rồi, cháu cũng nên biết tên bà ấy là gì, có thân phận như thế nào.”
“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì. Nhưng cháu vẫn không cách nào đồng ý được cách nhìn nhận của dì về đàn ông, cháu tin chắc rằng Cố Gia Huy là người thích hợp với cháu nhất.”
Cô nắm chặt lấy bàn tay, cổ chấp nói.
Quý Thiên Kim thu hồi tầm mắt, giọng nói nặng nề: “Mong là như thế”
Hứa Minh Tâm rời khỏi phòng sách, mới nhớ đến cái điện thoại, Cố Gia Huy nghe được cuộc đối thoại này chắc chắn sắp tức chết rồi.
Cô lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại bị ngắt rồi, được tắt vào mười phút trước, không có chút tin hiệu nào.
Cô đi xuống dưới tầng, điện thoại lại có tín hiệu.
Trong phòng sách của Quý Thiên Kim có thiết bị làm nhiều sóng!
Lúc Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, Cố Yên đã rời đi trước rồi, chắc hẳn chạy đi tìm ông cụ để hỏi cho ra nhẽ rồi.
Cô cũng dẫn theo Minh Diệp ra về.
Lên xe của Cố Gia Huy, sắc mặt của anh nghiêm túc, bầu không khí trong khoang xe rất đè nén. Một đường về đến nhà không có câu nào được nói ra..
Cô để chú An dẫn Minh Diệp về phòng rồi nói: “Chú ba Cổ, anh không sao chứ? “Em nói xem? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì, rõ rằng biết chúng ta là một đôi mà còn sắp xếp xem mắt cho em, rốt cuộc là có ý gì chứ?”
Hứa Minh Tâm kể lại đầu đuôi ngon ngành chuyện của mẹ mình cho Cố Gia Huy Cô thật sự rất muốn biết mẹ mình là một người như thế nào.
Bây giờ đến bà ấy trông như thế nào cô cũng không biết, là một người con như vậy thì quả bất hiểu roi. “Cho nên em đồng ý rồi?”
“Anh có tin tưởng em không?” Cô nhảy nhảy đôi mắt hỏi anh. “Tin, nhưng không tin mấy thằng đàn ông khác.
Cô Gia Huy mạnh mẽ híp mắt.
Anh đi vào phòng sách, sai Khương Tuấn đi điều tra tư liệu về cháu trai của Quý Thiên Kim.
Quý Cảnh An, con trai thứ của bác cả nhà họ Quý, là đứa trẻ được nhà họ Quý nhận nuôi, không có bất kì quan hệ huyết thống nào.
Năm nay hai mươi bảy tuổi, giữ chức vụ ở đại sứ quán nước ngoài, quan hàm rất cao.
Trước mắt có kì nghỉ phép dài hai tháng, đang dự định về nước nghỉ phép. “Anh Huy, người nhà họ Quý đều là quái vật hay sao vậy? Lý lịch của người nào người nấy đều vô cùng huy hoàng, người ngoài nhìn vào đều phát sợ rồi.”
“Cậu cảm thấy tôi kem quá sao
Cố Gia Huy không vui hỏi ngược lại.
Khương Tuấn nghe thấy, mới ý thức được bán thân mình vừa nói sai.
Anh ta cười gượng hai tiếng, vội vàng giải thích ngay: “Anh Huy cũng rất lợi hại, chỉ là đối thủ cũng rất mạnh. Tôi phát hiện tên này không ngờ lại không có một tin đồn xấu nào.”
“Cậu cảm thấy tin đồn xấu của tôi quá nhiều phải không?”
“Khụ khụ, anh Huy, chúng ta có thể nói chuyện từ tế được không?”