Anh im lặng khiến Lệ Nghiêm vô cùng lo lắng.
“Cố Gia Huy, anh không nên ép tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Hứa Minh Tâm. Anh không đi điều trị, chờ tới khi anh tới nhà xác, tôi sẽ tự mình đi nhặt xác cho anh! Nếu Hứa Minh Tâm biết anh có bệnh mà không chịu đi điều trị, ở đây chịu khổ, anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Đừng để ảnh hưởng đến cô ấy, tôi không muốn cô ấy lo lắng.”
“Cố Gia Huy, khi nào thì anh mới có thể suy nghĩ rõ ràng, anh sắp chết rồi, anh còn lo lắng cho Hứa Minh Tâm sao? Anh đã đứa hẹn với cô ấy cả đời, anh lấy cái gì để hứa hẹn đây, dùng hũ tro cốt của anh để ở bên cạnh cô ấy cả đời sao?”
“Lệ Nghiêm, tôi rời đi một tháng chắc hẳn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắc Ảnh tới không có ý tốt, thủ đoạn lại rất giống với tôi, ngay cả tôi cũng không đoán được anh ta muốn làm gì. Nếu tôi rời đi, chắc chắn anh ta sẽ ra tay!”
“Vậy thì anh cũng phải hiểu rõ, chỉ có anh sống sót thì mới có hy vọng! Cố Gia Huy, ngày kia tôi tới đón anh, bệnh viện đã làm chuẩn bị tốt để phâu thuật, tất cả thiết bị cũng sẽ tới sau hai ngày, chín giờ sáng ngày kia tôi sẽ tới đón anh, anh không còn lựa chọn nào khác.”
“Lệ Nghiêm…”
Cố Gia Huy còn muốn nói gì đó nhưng đối phương đã cắt đứt điện thoại.
Tắt điện thoại đi, bầu không khí nặng nề khiến Cố Gia Huy im lặng hồi lâu.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương.
Lông mày nhíu chặt lại, mắt phượng khẽ nheo, bên trong mắt như ẩn chứa một cơn sóng ngầm.
Người tên Hắc Ảnh này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ.
Anh ta giống như là người nhân bản của anh, biết mọi thứ về anh, ngay cả suy nghĩ của anh, anh ta cũng có thể đoán được chính xác.
Ban đầu anh còn cảm thấy có thể nắm chắc thắng lợi, nhưng hiện giờ tự tin đã giảm đi một nửa.
Mà một nửa còn lại này, nếu quá liều mạng, anh sợ sẽ không thể chăm sóc được Hứa Minh Tâm.
Đầu dần trở nên đau đớn khiến anh thở dốc, cuối cùng cả người quỳ xuống mặt đất, thống khổ ôm lấy đầu.
Bóng dáng chính mình trong gương dần trở nên vặn vẹo…
Hoàng hôn buông xuống, thay thế bằng bóng đêm đen kịt…
Sau khi Tân Nhâm Thành ra đi, xung quanh Quý Thiên Kim trở nên rất vắng vẻ, quạnh quẽ.
Không răn dạy ai, rất ít nói chuyện, chỉ có việc rời giường, ăn uống, buổi tối đúng giờ đi ngủ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lượng cơm ăn cũng không hề giảm đi.
Bà ta thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng không ai biết bà ta làm gì.
Sau khi Hứa Minh Tâm theo tập đoàn Cố Linh trở về, cô cũng chưa liên lạc với Cố Gia Huy, buổi tối ngày hôm sau cô nhận được một email trống từ anh ta.
Sau khi mở ra, cô không hiểu rõ trong email không có gì thì gửi cho mình làm gì.
Cô ấy nhịn không được, nhắn tin qua hỏi: “Anh gửi cái email này có ý gì?”
Sau đó, Cố Gia Huy gọi điện thoại lại.
“Lời muốn nói quá nhiều, lúc viết có nhiều phiền toái, anh muốn nói cho em nghe.”
“Vậy thì quên đi, em không muốn nghe mấy lời nói nhảm của anh.”
“Nhưng anh đến rồi.”
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy có chút bất ngờ, lập tức đi ra ngoài ban công.
Ban công trống rỗng, căn bản không có ai, dưới lầu cũng là một mảnh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt chập chờn.
“Cố Gia Huy, anh không nên ép tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Hứa Minh Tâm. Anh không đi điều trị, chờ tới khi anh tới nhà xác, tôi sẽ tự mình đi nhặt xác cho anh! Nếu Hứa Minh Tâm biết anh có bệnh mà không chịu đi điều trị, ở đây chịu khổ, anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Đừng để ảnh hưởng đến cô ấy, tôi không muốn cô ấy lo lắng.”
“Cố Gia Huy, khi nào thì anh mới có thể suy nghĩ rõ ràng, anh sắp chết rồi, anh còn lo lắng cho Hứa Minh Tâm sao? Anh đã đứa hẹn với cô ấy cả đời, anh lấy cái gì để hứa hẹn đây, dùng hũ tro cốt của anh để ở bên cạnh cô ấy cả đời sao?”
“Lệ Nghiêm, tôi rời đi một tháng chắc hẳn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắc Ảnh tới không có ý tốt, thủ đoạn lại rất giống với tôi, ngay cả tôi cũng không đoán được anh ta muốn làm gì. Nếu tôi rời đi, chắc chắn anh ta sẽ ra tay!”
“Vậy thì anh cũng phải hiểu rõ, chỉ có anh sống sót thì mới có hy vọng! Cố Gia Huy, ngày kia tôi tới đón anh, bệnh viện đã làm chuẩn bị tốt để phâu thuật, tất cả thiết bị cũng sẽ tới sau hai ngày, chín giờ sáng ngày kia tôi sẽ tới đón anh, anh không còn lựa chọn nào khác.”
“Lệ Nghiêm…”
Cố Gia Huy còn muốn nói gì đó nhưng đối phương đã cắt đứt điện thoại.
Tắt điện thoại đi, bầu không khí nặng nề khiến Cố Gia Huy im lặng hồi lâu.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương.
Lông mày nhíu chặt lại, mắt phượng khẽ nheo, bên trong mắt như ẩn chứa một cơn sóng ngầm.
Người tên Hắc Ảnh này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ.
Anh ta giống như là người nhân bản của anh, biết mọi thứ về anh, ngay cả suy nghĩ của anh, anh ta cũng có thể đoán được chính xác.
Ban đầu anh còn cảm thấy có thể nắm chắc thắng lợi, nhưng hiện giờ tự tin đã giảm đi một nửa.
Mà một nửa còn lại này, nếu quá liều mạng, anh sợ sẽ không thể chăm sóc được Hứa Minh Tâm.
Đầu dần trở nên đau đớn khiến anh thở dốc, cuối cùng cả người quỳ xuống mặt đất, thống khổ ôm lấy đầu.
Bóng dáng chính mình trong gương dần trở nên vặn vẹo…
Hoàng hôn buông xuống, thay thế bằng bóng đêm đen kịt…
Sau khi Tân Nhâm Thành ra đi, xung quanh Quý Thiên Kim trở nên rất vắng vẻ, quạnh quẽ.
Không răn dạy ai, rất ít nói chuyện, chỉ có việc rời giường, ăn uống, buổi tối đúng giờ đi ngủ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lượng cơm ăn cũng không hề giảm đi.
Bà ta thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng không ai biết bà ta làm gì.
Sau khi Hứa Minh Tâm theo tập đoàn Cố Linh trở về, cô cũng chưa liên lạc với Cố Gia Huy, buổi tối ngày hôm sau cô nhận được một email trống từ anh ta.
Sau khi mở ra, cô không hiểu rõ trong email không có gì thì gửi cho mình làm gì.
Cô ấy nhịn không được, nhắn tin qua hỏi: “Anh gửi cái email này có ý gì?”
Sau đó, Cố Gia Huy gọi điện thoại lại.
“Lời muốn nói quá nhiều, lúc viết có nhiều phiền toái, anh muốn nói cho em nghe.”
“Vậy thì quên đi, em không muốn nghe mấy lời nói nhảm của anh.”
“Nhưng anh đến rồi.”
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy có chút bất ngờ, lập tức đi ra ngoài ban công.
Ban công trống rỗng, căn bản không có ai, dưới lầu cũng là một mảnh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt chập chờn.