Nghe được giọng nói quen thuộc, Hứa Minh Tâm run lên.
Cô ngước mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy anh đi ra hốc mắt cô bỗng ươn ướt.
Người anh toàn mùi rượu, nhưng tốc độ vấn rất nhanh, đâu có bộ dáng lảo đảo vừa nấy.
Anh đi xuống cầu thang, lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh.
Lúc anh lạnh lùng nhìn cô, khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.
Đây chính là Cố Gia Huy mà cô biết quen sao?
Vì sao… vì sao lại khác nhau như vậy?
“Cố Gia Huy…”
Cô lẩm bẩm tên anh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Em còn biết trở về sao? Hai mươi ngày này trôi qua rất tốt đúng không?”
“Anh… anh nói vậy có ý gì? Đó là do em bị bắt cóc.”
“Bắt cóc? Ô, không có ai gọi tôi uy hiếp đòi tiền, không uy hiếp lấy mạng tôi, cứ đem nhốt em hai mươi ngày rồi lại thả ra? Vậy mà gọi là bắt cóc? Hứa Minh Tâm, trình độ nói dối của em từ lúc nào trở nên kém vậy?”
Cố Gia Huy châm chọc, lời này rơi vào tai cô đều như biến thành gai nhọn.
Mỗi lần một cây, đều đâm thật sâu vào trong trái tim cô, đau đến thấu tận †âm can.
Anh… vậy mà có thể nói cô như vậy?
“Anh… anh không tin em sao? Anh đang nghi ngờ em với Phó Minh Tước?”
“Nhìn xem, anh ta đem em đi, hôm nay lại vì em mà làm loạn nhà họ Cố, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Không phải tôi không tin em, mà là những chuyện em làm đều không đáng tin. Hứa Minh Tâm, tôi thật sự quá thất vọng về eml”
Câu nói sau cùng, anh nói thật nặng nề.
Hứa Minh Tâm…
Tôi thật sự quá thất vọng về em…
Khi nghe đến đây, cả người cô trở nên mềm nhũn, nếu không nhờ Phó Minh Tước đỡ kịp lúc thì cô đã ngã trên mặt đất.
Cô không tin nổi, nhìn vào đôi mắt phượng của anh, nó như hồ nước sâu không thấy đáy, nhưng lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
Đôi mắt này… đã từng tràn đầy tình cảm, nhưng hiện tại… không còn một chút gì nữa.
“Cố Gia Huy… Đây là điều anh muốn nói với tôi sao? Được, anh luôn miệng chất vấn tôi, vậy còn anh thì sao?
Quan hệ của anh với Tạ Quế Anh là như thế nào? Tại sao anh lại cố ý để Phó Minh Tước đi? Tại sao?”
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều như đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn.
Tình yêu của anh đã có bao nhiêu ngọt ngào thì giờ đây có bấy nhiêu cay đắng…
Đau tận xương tủy, máu chảy đầm đìa…
Hứa Minh Tâm không tin nổi tình cảm sau ba năm mà chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.
Cố Gia Huy nghe vậy, đôi mắt híp lại, trước mặt của cô, anh kéo tay Tạ Quế Anh, ôm cô ta vào trong ngực.
“Như cô nhìn thấy.”
Ngắn ngủi bốn chữ đã cho cô thấy rõ tất cả vấn đề.
Cô ngước mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy anh đi ra hốc mắt cô bỗng ươn ướt.
Người anh toàn mùi rượu, nhưng tốc độ vấn rất nhanh, đâu có bộ dáng lảo đảo vừa nấy.
Anh đi xuống cầu thang, lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh.
Lúc anh lạnh lùng nhìn cô, khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.
Đây chính là Cố Gia Huy mà cô biết quen sao?
Vì sao… vì sao lại khác nhau như vậy?
“Cố Gia Huy…”
Cô lẩm bẩm tên anh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Em còn biết trở về sao? Hai mươi ngày này trôi qua rất tốt đúng không?”
“Anh… anh nói vậy có ý gì? Đó là do em bị bắt cóc.”
“Bắt cóc? Ô, không có ai gọi tôi uy hiếp đòi tiền, không uy hiếp lấy mạng tôi, cứ đem nhốt em hai mươi ngày rồi lại thả ra? Vậy mà gọi là bắt cóc? Hứa Minh Tâm, trình độ nói dối của em từ lúc nào trở nên kém vậy?”
Cố Gia Huy châm chọc, lời này rơi vào tai cô đều như biến thành gai nhọn.
Mỗi lần một cây, đều đâm thật sâu vào trong trái tim cô, đau đến thấu tận †âm can.
Anh… vậy mà có thể nói cô như vậy?
“Anh… anh không tin em sao? Anh đang nghi ngờ em với Phó Minh Tước?”
“Nhìn xem, anh ta đem em đi, hôm nay lại vì em mà làm loạn nhà họ Cố, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Không phải tôi không tin em, mà là những chuyện em làm đều không đáng tin. Hứa Minh Tâm, tôi thật sự quá thất vọng về eml”
Câu nói sau cùng, anh nói thật nặng nề.
Hứa Minh Tâm…
Tôi thật sự quá thất vọng về em…
Khi nghe đến đây, cả người cô trở nên mềm nhũn, nếu không nhờ Phó Minh Tước đỡ kịp lúc thì cô đã ngã trên mặt đất.
Cô không tin nổi, nhìn vào đôi mắt phượng của anh, nó như hồ nước sâu không thấy đáy, nhưng lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
Đôi mắt này… đã từng tràn đầy tình cảm, nhưng hiện tại… không còn một chút gì nữa.
“Cố Gia Huy… Đây là điều anh muốn nói với tôi sao? Được, anh luôn miệng chất vấn tôi, vậy còn anh thì sao?
Quan hệ của anh với Tạ Quế Anh là như thế nào? Tại sao anh lại cố ý để Phó Minh Tước đi? Tại sao?”
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều như đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn.
Tình yêu của anh đã có bao nhiêu ngọt ngào thì giờ đây có bấy nhiêu cay đắng…
Đau tận xương tủy, máu chảy đầm đìa…
Hứa Minh Tâm không tin nổi tình cảm sau ba năm mà chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.
Cố Gia Huy nghe vậy, đôi mắt híp lại, trước mặt của cô, anh kéo tay Tạ Quế Anh, ôm cô ta vào trong ngực.
“Như cô nhìn thấy.”
Ngắn ngủi bốn chữ đã cho cô thấy rõ tất cả vấn đề.