Lúc đó anh không biết cô ta là con gái thứ ba của gia đình Kettering, chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái độc lập tự chủ, thông minh là tốt, không đến mức bị người khác bắt nạt.
Anh cũng muốn nhanh chóng trưởng thành, có thể bảo vệ cô an toàn.
Nhưng rồi anh phát hiện cô căn bản không cần anh bảo vệ.
Hơn nữa cô không chỉ có chút thông minh mà vô cùng sắc sảo, chỉ là cô giấu quá tốt.
Phụ nữ như vậy khiến đàn ông chỉ dám đứng xa mà bái phục.
Quá khó nắm bắt, ngược lại cô ta còn nghĩ cách làm sao để khống chế bạn.
Nếu cô ta thật sự yêu anh, anh có thể chấp nhận.
Nhưng nếu như trong đoạn tình cảm này, chỉ tồn tại một chút lợi dụng thì…không cần nói gì nữa.
Myron năm đó có thể, nhưng Cố Gia Huy anh thì không, địa vị thân phận cũng không giống nhau.
Anh sẽ không dễ gì mà trở thành con tốt của người khác.
Cô ta rất sắc sảo nhưng anh cũng thấm sâu không kém.
Cô ta miệng thì nói khó quên tình cảm năm xưa nhưng thực ra mỗi bước đều tính toán cả.
Cô ta cho rằng anh không biết nhưng thực chất anh rõ hơn ai hết. “Cô ngốc của anh, dừng nghĩ lung tung nữa, mau ngủ sớm đi.”
“Anh ôm em ngủ đi.
Cô rúc vào lòng anh, trong lòng vẫn có chút bất an. “Được.”
Anh trả lời, thu dọn đồ đạc của cô và đặt chúng lên bàn đầu giường một cách ngăn nắp để cô có thể tiện lấy khi sử dụng.
Anh chăm sóc cô còn chu đáo, tỉ mỉ hơn cả bản thân mình.
Anh ôm lấy cô, vùi đầu vào vai cô, hơi thở trở nên dồn dập. “Đừng tin lời của Lucia, em chỉ cần tin tưởng người đàn ông của em là được. Nếu đến em còn không tin tưởng a thì mọi chuyện anh làm có ý nghĩa gì.”
“Ừm…bốn năm đó của anh và cô ấy chắc sâu đạm lắm nhỉ?”
Cô không kìm nổi hỏi anh. Anh hơi ngẩn người, nói: “Điều này anh không thể dối em, đích thực là khiến người ta khó quên. Lúc đó anh chẳng có gì trong tay, gặp được cô ta đem đến cho anh rất nhiều hi vọng, đem tới cho anh rất nhiều mục tiêu phấn đấu, anh biết có một người con gái vẫn chờ đợi anh bảo vệ. Những năm tháng đó rất khổ, mỗi bước đi đều rất khó khăn.. “Nhưng bốn năm đó đã qua đi, anh không còn sống trong quá khứ nữa. Không phải anh tuyệt tình với cô ta, mà anh biết rõ lập trường của chính mình. Bốm năm đó khó quên nhưng những ngày tháng bên em cũng khiến anh khắc cốt ghi tâm. Bốn năm đó đúng là bốn năm thảm hại nhất của anh, chẳng có gì trong tay. Nhưng bây giờ cũng coi như có sự nghiệp, được ngẩng cao đầu rồi.”
“Anh không muốn nói với em bốn năm đó đã xảy ra những gì, không muốn nói với em chuyện anh và người phụ nữ khác. Nhưng anh đảm bảo, anh và cô ta sẽ không có chuyện gì đầu, anh vẫn là của em. Em không cần biết những năm tháng thảm hại của anh, em chỉ cần biết tương lai tươi sáng là được.”
“Sau này anh sẽ che mưa chắn nắng cho em, anh sẽ đưa đón em, chỉ cần em ở bên anh, cùng anh đi hết con đường.”
Câu nói cuối cùng khắc ghi vào tim cô. Trái tim Hứa Minh Tâm rạo rực, cho dù trong lòng có phiền muộn thì cũng được trút bỏ hết. Ai cũng có quá khứ, Cố Gia Huy cũng vậy.
Cô không thể cứ mãi níu kéo quá khứ, cô làm khổ bản thân thì cũng khiến anh mệt mỏi.