Cô ấy… cô ấy… cái gì cũng ăn hết rồi, còn muốn ăn thêm nhiều rau, bổ sung vitamin BCDEFG…
Nồi lẩu này, ăn một chút cũng không có vui vẻ.
“Tôi cũng rất phục cậu, cũng không thử làm chuyện đó rồi hãy kết hôn, dám gả cho người ta, cũng không sợ kích thước không thích hợp cái gì đó hả”
“Khu khu…”
Hứa Minh Tâm nghe được những lời trần trụi này, nhịn không được ho khan kịch liệt.
“Cậu… Cậu cũng không phải như vậy sao?”
“Tôi không phải không có ý định đó, tay anh ấy đã khôi phục rất tốt rồi, hẳn là được rồi, tôi dự định là buổi tối sẽ bá đạo chiếm đoạt anh “Phụt… phù hợp thì “Vậy thì dùng cái khác để bù đắp nha, những cái khác á. Ngày nay không bù đắp được, thì ngày mốt bù đắp á, nếu ngày mốt cũng không cố gắng bù đắp được nữa, vậy thì nguy hiểm rồi”
Hứa Minh Tâm: “..”
Thịt, rớt luôn vào trong nồi.
Huhu…Có cần phải kích thích như vậy không hả? Nói chuyện này thực sự ổn không? . Ngôn Tình Nữ Phụ
Vậy ngộ nhỡ kích thước không im sao?”
“Hay là… có thể không nói về chuyện này được không? Ăn thịt… Ăn thịt..”
Hứa Minh Tâm run rẩy nói.
Cố Yên mặc dù chưa kết hôn, nhưng dù sao cô ấy cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, lại là một bác sĩ, c‹ tỏ ra rất vô tư, không chút ngại ngùng với những chuyện như thế nà Trong y học, nó thậm chí có thể giải thích một loạt các phản ứng sinh lý gây ra bởi sự gia tăng hormone.
Và Hứa Minh Tâm hơn hai mươi tuổi, cũng mới trải qua mối quan hệ tình cảm với Cố Gia Huy, Gô vẫn là một thiếu nữ, xấu hổ khi nói về chuyện bí mật giường chiếu.
Hai người đã ăn gần hết, Hứa Minh Tâm cũng hài lòng phần nào.
Dù không ăn được cay nhưng vẫn có thể coi đã ăn lấu Khi ra ngoài, một đứa trẻ hấp tấp vội vàng, không thèm nhìn đường, chạy thẳng vào vòng tay Hứa Minh Tâm Cố Yên sợ hãi, nhanh chóng đỡ cô lên: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, cậu đừng lo lắng” Cô cũng không phải có thai thật Vào lúc này, mẹ của đứa trẻ đã tìm đến, và điều đầu tiên không phải là hỏi xem Hứa Minh Tâm có chuyện gì không, mà là kéo cậu con trai mình nhìn trái nhìn phải, thấy cậu bé không bị thương ở đâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con trai, sau này con không được chạy.
lung tung, lỡ đụng phải đâu thì sao?”
“Này chị, chị có nhầm không? Chị không hỏi xem chúng tôi có bị thương ở đâu không sao? Con chị cũng đã bảy tám tuổi rồi, cũng mười mấy cân thịt đụng vào người ta, chị không nói lấy một lời xin lỗi sao?”
Cố Yên lạnh lùng nói.
“Các cô không phải không sao rồi sao?
Gòn nó, vẫn còn nhỏ, nó biết cái gì đâu, không đến mức chấp một đứa trẻ chứ?”
Người mẹ tỏ bộ mặt không quan tâm.
Đứa trẻ cũng bị Cố Yên dọa cho phát khóc, người mẹ vội vàng ngồi xổm xuống an ủi.
“Đừng khóc, lát nữa mẹ sẽ mua cho con cây kẹo mút mà con yêu thích”
“Con muốn cả máy bay không người lái”
Đứa trẻ ngồi dưới đất bắt đầu vòi vĩnh.