Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, cô liền ngây người.

Sau đó liền ngả vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.

Là hơi thở của anh.

Sau khi Hứa Minh Tâm cảm nhận được sự ấm áp của anh thì liền không kiềm chế được được mà òa khóc, nhưng lại cứ khăng khăng ngang bướng lau nước mắt đi, hơn nữa còn dùng sức đẩy anh ra.

“Anh… không phải anh đi thả đèn sông cùng với Ngô Ưu rồi hay sao? Anh còn về đây tìm em làm gì?”

“Vẫn còn giận anh à?” Cố Gia Huy thấy rất bất lực, vốn dĩ là anh tức giận nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng, cô gái này lại giận ngược lại anh làm cho anh lại phải xin lỗi cô.

“Hứ, anh không cần phải quan tâm đến em, anh đi ra đi…”

“Anh đi rồi, em không sợ sao?”

“Cho dù em có bị ma ăn mất rồi thì cũng không cần anh quan tâm, anh đi mà tìm Ngô Ưu đi!”

Cô tức giận quay ra chỗ khác, quay đầu đi không thèm nhìn anh.

Thấy vậy Cố Gia Huy liền trực tiếp ôm cô vào lòng, bàn tay to xuyên qua mái tóc mềm mượt, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô.

“Đồ ngốc, em không thể đưa cho anh một bậc thềm để anh bước xuống sao? Đàn ông đều muốn có thể diện! Em cứ bướng bỉnh như vậy làm gì, làm nũng với anh một cái, không phải là mọi chuyện đều xong rồi sao?”

Cố Gia Huy bất lực nói, giọng nói trầm ấm êm tai.

Giọng nói khàn khàn êm dịu, trấm thấp quanh quẩn bên tai, có một kiểu dễ nghe không nói được ra thành lời.

Hứa Minh Tâm cũng rất ấm ức, cô căn bản không biết là mình đã làm sai chuyện gì, cô không hề cảm thấy mình phạm lỗi mà.

Đột nhiên anh trở nên hung dữ như vậy, lại còn cố ý chọc tức cô, ra vẻ xum xoe nịnh nọt người phụ nữ khác, chuyện này thì ai mà chịu được chứ?

“Anh cần có thể diện? Vậy thì em cũng muốn có thể diện! Anh tức giận rồi, còn biết bảo em dỗ dành anh, nhưng em cũng tức giận, anh lại không chịu dỗ dành em, lại còn giận em nữa.” “Hứa Minh Tâm, em có để tâm đến anh không?” Giọng nói của anh khàn khàn, gắn từng chữ một nói với cô.

Dưới ánh đèn cầy, ánh mắt của anh càng trở nên sâu thăm thẳm, tĩnh mịch và đặc biệt âm trầm.

Bên trong giống như có một vòng xoáy, đủ để hút người khác vào trong.

Cô nhìn thấy vậy thì trái tim liền run rẩy mãnh liệt, không chút nghĩ ngợi nói.

“Đương nhiên là có để tâm…”

Không để tâm đến anh thì sao lại có thể không ngần ngại làm việc nghĩa được chứ?

“Vậy tại sao em lại không ghen tuông? Không phải là con gái đều thích ghen sao? Nhưng dường như mỗi lần đều là anh khó chịu tức giận, còn em chưa bao giờ phải lo lắng vì anh. Em quá tin tưởng anh làm cho anh không thích chút nào.”

“Em… em tin tưởng anh là không tốt sao?”

“Không tốt, chính bởi vì em quá tin tưởng anh nên em mới không biết thế nào là ghen tuông, khẩn trương. Cho dù bên cạnh anh có xuất hiện chim oanh chim yến, nhiều người theo đuổi thế nào thì em cũng chưa từng chủ động làm gì đó, em đều để anh tự mình giải quyết. Bởi vì em biết anh sẽ giải quyết những chuyện đó thật tốt, anh sẽ không đi quá giới hạn dù chỉ nửa bước. Anh cũng tin tưởng bản thân anh… nhưng… anh vẫn muốn để em xử lý những chuyện đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK