Hắc Ảnh nhận ra bản thân thất thố, che đậy cảm xúc nói: ‘Lời em vừa nói…là có ý gì?”
“Châu Vũ cảm động rồi, cho dù là Dương Việt trở thành như vậy, cô ấy cũng không chịu từ bỏ. Cô gái này quá cố chấp, nhận định một người, mười con bò cũng không kéo về được.”
“Cô ấy… thế mà lại cố chấp như vậy?”
Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ bây giờ vẫn còn có những cô gái tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Bọn họ không xác nhận bất kỳ mối quan hệ hay lời hứa nào, cô ấy lại không rời đi khi Dương Việt bệnh nặng mà lựa chọn ở lại.
“Anh có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Châu Vũ?”
Hứa Minh Tâm nhận ra có điều gì đó rất lạ, trước đây anh rất ít khi hỏi han các cô gái khác, nhưng lần này lại có vẻ đặc biệt quan tâm.
“Không phải, anh chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hiện tại có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, và quá ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì vậy hành động của cô gái này khiến anh thấy ngạc nhiên mà thôi. Không nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta về thôi, đêm muộn rồi… “
“Vâng.”
Cô gật đầu, theo sau anh về. Hai người trở lại nhà họ Cố, chú An rất vui khi gặp lại cô, lâu rồi hai người không gặp nhau, lần này gặp liên nói chuyện rất rôm rả như mở máy hát.
Nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, Hắc Ảnh cũng không làm phiền, liền đi vào phòng làm việc xử lý công việc trước.
Hứa Minh Tâm bên cạnh chọc ông, hỏi về chuyện của Cố Gia Huy.
Chú An đi theo anh lâu như vậy mà không phát hiện ra điều gì bất thường khiến Từ Hy Viên thở phào nhẹ nhõm.
Người trước mặt, là thật.
Nếu là bị bệnh thì vẫn có cơ hội chữa trị. Nhưng nếu thay đổi thành người khác thì quả là đáng sợ.
Và ngay lúc đó, trong phòng sách…
Hắc Ảnh cuối cùng đã mở khóa được tài liệu bí mật của Cố Gia Huy, nhưng lại nhận ra tài liệu bên trong không hoàn chỉnh.
Người cung cấp thông tin gọi cho anh ta, nói rằng trước khi Cố Gia Huy rời đi, anh ta đã ký một tài liệu và đặt nó trong két bảo hiểm của một ngân hàng nào đó.
Đây là một bức thư chuyển nhượng vốn cổ phần, một tháng sau sẽ được công khai với mọi người, sẽ thông báo rằng bản thân tự động từ bỏ quyền thừa kế và chỉ định người khác thừa kế nó.
Nếu anh ta không tìm được tài liệu trong tháng này và để người ở ngân hàng công khai nó, vậy thì anh ta đã đợi nhiều năm như vậy, trở thành cái bóng của Cố Gia Huy, tất cả công sức đều đổ sông đổ biển.
Người cung cấp thông tin đã sử dụng hết mọi cách cũng không tìm ra ngân hàng nào đã chấp nhận nó.
Bước đột phá duy nhất bây giờ là Hứa Minh Tâm. Cô là người bên Cối của Cố Gia Huy, cô có lẽ sẽ biết! Ngay khi anh ta đang cau mày suy nghĩ miên man, thì có tiếng gõ cửa, Hứa Minh Tâm bưng một ly sữa nóng bước vào.
“Anh vân bận à? Sắp muộn rồi. Hãy nghỉ ngơi sớm đi. Công việc là vô kể, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Những việc như vậy cứ giao cho người giúp việc là được, em cẩn thận kẻo bị bỏng.”
Hắc Ảnh nhẹ giọng nói, học theo Cố Gia Huy quá lâu, anh ta thật muốn quên chính mình là ai.
Anh ta thậm chí còn quên tên thật và những sở thích của mình.
“Em không sao, đồ đạc của Cố Hy đấ thu dọn xong, em cũng phải đi rồi, anh ngủ sớm đi.”
“Em không ở lại sao?”
Anh ta ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ, trầm mặc.
Đôi môi mỏng của anh ta áp vào vành tai của cô, thổi nhẹ.
“Châu Vũ cảm động rồi, cho dù là Dương Việt trở thành như vậy, cô ấy cũng không chịu từ bỏ. Cô gái này quá cố chấp, nhận định một người, mười con bò cũng không kéo về được.”
“Cô ấy… thế mà lại cố chấp như vậy?”
Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ bây giờ vẫn còn có những cô gái tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Bọn họ không xác nhận bất kỳ mối quan hệ hay lời hứa nào, cô ấy lại không rời đi khi Dương Việt bệnh nặng mà lựa chọn ở lại.
“Anh có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Châu Vũ?”
Hứa Minh Tâm nhận ra có điều gì đó rất lạ, trước đây anh rất ít khi hỏi han các cô gái khác, nhưng lần này lại có vẻ đặc biệt quan tâm.
“Không phải, anh chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hiện tại có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, và quá ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì vậy hành động của cô gái này khiến anh thấy ngạc nhiên mà thôi. Không nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta về thôi, đêm muộn rồi… “
“Vâng.”
Cô gật đầu, theo sau anh về. Hai người trở lại nhà họ Cố, chú An rất vui khi gặp lại cô, lâu rồi hai người không gặp nhau, lần này gặp liên nói chuyện rất rôm rả như mở máy hát.
Nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, Hắc Ảnh cũng không làm phiền, liền đi vào phòng làm việc xử lý công việc trước.
Hứa Minh Tâm bên cạnh chọc ông, hỏi về chuyện của Cố Gia Huy.
Chú An đi theo anh lâu như vậy mà không phát hiện ra điều gì bất thường khiến Từ Hy Viên thở phào nhẹ nhõm.
Người trước mặt, là thật.
Nếu là bị bệnh thì vẫn có cơ hội chữa trị. Nhưng nếu thay đổi thành người khác thì quả là đáng sợ.
Và ngay lúc đó, trong phòng sách…
Hắc Ảnh cuối cùng đã mở khóa được tài liệu bí mật của Cố Gia Huy, nhưng lại nhận ra tài liệu bên trong không hoàn chỉnh.
Người cung cấp thông tin gọi cho anh ta, nói rằng trước khi Cố Gia Huy rời đi, anh ta đã ký một tài liệu và đặt nó trong két bảo hiểm của một ngân hàng nào đó.
Đây là một bức thư chuyển nhượng vốn cổ phần, một tháng sau sẽ được công khai với mọi người, sẽ thông báo rằng bản thân tự động từ bỏ quyền thừa kế và chỉ định người khác thừa kế nó.
Nếu anh ta không tìm được tài liệu trong tháng này và để người ở ngân hàng công khai nó, vậy thì anh ta đã đợi nhiều năm như vậy, trở thành cái bóng của Cố Gia Huy, tất cả công sức đều đổ sông đổ biển.
Người cung cấp thông tin đã sử dụng hết mọi cách cũng không tìm ra ngân hàng nào đã chấp nhận nó.
Bước đột phá duy nhất bây giờ là Hứa Minh Tâm. Cô là người bên Cối của Cố Gia Huy, cô có lẽ sẽ biết! Ngay khi anh ta đang cau mày suy nghĩ miên man, thì có tiếng gõ cửa, Hứa Minh Tâm bưng một ly sữa nóng bước vào.
“Anh vân bận à? Sắp muộn rồi. Hãy nghỉ ngơi sớm đi. Công việc là vô kể, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Những việc như vậy cứ giao cho người giúp việc là được, em cẩn thận kẻo bị bỏng.”
Hắc Ảnh nhẹ giọng nói, học theo Cố Gia Huy quá lâu, anh ta thật muốn quên chính mình là ai.
Anh ta thậm chí còn quên tên thật và những sở thích của mình.
“Em không sao, đồ đạc của Cố Hy đấ thu dọn xong, em cũng phải đi rồi, anh ngủ sớm đi.”
“Em không ở lại sao?”
Anh ta ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ quyến rũ, trầm mặc.
Đôi môi mỏng của anh ta áp vào vành tai của cô, thổi nhẹ.