Diên lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể tra rõ được mỗi một người trong Hoàng cung, dù sao thì có thể tìm được người làm việc thay cho cô ta. Tăm tích của đứa nhỏ cũng không khó tìm, chỉ là bây giờ tôi còn chưa định nói cho bọn họ biết. Cứ đợi thêm một chút đi, nói không chừng ngày nào đó lại muốn tác hợp thì sao.”
Cậu ta sâu kín mà nói.
Lúc Diên đến hoàng cung Manhattan thì đã là đêm khuya rồi, thân thể của cậu bị thương, Halley để cho cậu đi nghỉ ngơi. Nhưng cậu không muốn, tự mình đi hỏi từng người trong cung Vương hậu, cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.
Bên dưới tẩm điện của Vương hậu có một tầng hầm.
Bên trong được bố trí rất ấm áp, có một trong năm cung nữ đang ôm đứa nhỏ, ca hát.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng là Lucia đến, cô ta còn có chút buồn bực.
Ngày thường, cô ta rất ít khi tới đây, bởi vì cứ nhìn thấy đứa nhỏ này là cô ta sẽ tức giận.
Cô ta tiến lên hành lễ, một khắc khi nhìn thấy Diên kia thì sửng sốt.
“Cậu là ai? Đây là tẩm điện của vương hậu…”
Lời của cô ta còn chưa nói xong thì đã bị người bắt lấy, đứa nhỏ cũng bị cướp đi.
Đứa nhỏ vừa rời khỏi lòng cô cung nữ thì bắt đầu gào khóc, tiếng khóc cực kỳ vang dội.
Nhưng khi được đưa vào lòng Diên, đứa nhỏ này lại an tĩnh lại cứ tựa như kỳ tích vậy.
Ngay cả cung nữ cũng khiếp sợ một hồi.
Đứa nhỏ này cực kỳ sợ người lạ, ngày thường phải do tự cô ta ôm, người khác không được chạm vào một chút nào hết, nhưng hôm nay…
Diên nhìn cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng mình, gương mặt phương đông có vẻ hơi nhu hòa, đôi mắt to đen như quả nho, tròn tròn nhìn cậu ta.
Mặt mũi còn chưa thành hình hết, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy được một chút bộ dáng của Hứa Minh Tâm.
Cô bé vừa mới khóc lóc âm, trên lông mi còn vươn nước mắt trong suốt, giờ phút này đang chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn cậu ta.
“Nhìn chú làm gì hả?”
Cậu ta còn hỏi, lập tức lại cảm thấy mình cứ như là đàn gảy tai trâu vậy.
Đứa nhỏ mới bây lớn thế này, làm sao nghe hiểu được lời nói của cậu ta được chứ?
“Ha ha”
Con nhóc kia đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, hoa chân múa tay cực kỳ Vui sướng.
“Con bé đang vui vẻ cái gì?” Cậu hỏi cô cung nữ.
Cô cung nữ lắc đầu: “Cơm Nắm rất là ngoan, bình thường không rời khỏi tôi, sẽ không khóc nháo, cũng không thích cười: “Cơm Nắm?”
“Đứa nhỏ mà Vương hậu mang về, không có tên, tôi cũng không biết con bé họ gì tên gì, thấy con bé mũm mĩm tròn tròn, nên cứ gọi là Cơm Nắm”
“Cơm Nắm? Tên không được, con bé cũng không tính là béo, cứ gọi là Cynthia đi”
Cynthia, nữ thần ánh trăng của Hy Lạp cổ đại. Ánh mắt của cô bé long lanh, giống như là nCôi sao trên chín tầng mây, nụ cười cũng giống như trăng sáng, khiến cho nội tâm người ta sáng ngời, gọi bằng cái tên này cũng quá là thích hợp.
Tạm thời đứa nhỏ này ở lại bên cạnh cậu, cứ đi theo họ của cậu đi, cậu ta ngang vai vế với mẹ của con bé, dựa theo bối phận mà nói, con bé cũng phải gọi cậu một tiếng chú.
Cậu ta chọc chọc hai má béo ú của đứa nhỏ, cô bé cho rằng cậu ta lại đang chơi trò gì đó với cô bé, cô bé vui tươi hớn hở mà hoa chân múa tay cực kỳ vui sướng.
Khóe miệng vốn buộc chặt của Diên cũng dần dần giãn ra, chậm rãi có độ ấm.
Cậu ta sâu kín mà nói.
Lúc Diên đến hoàng cung Manhattan thì đã là đêm khuya rồi, thân thể của cậu bị thương, Halley để cho cậu đi nghỉ ngơi. Nhưng cậu không muốn, tự mình đi hỏi từng người trong cung Vương hậu, cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.
Bên dưới tẩm điện của Vương hậu có một tầng hầm.
Bên trong được bố trí rất ấm áp, có một trong năm cung nữ đang ôm đứa nhỏ, ca hát.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng là Lucia đến, cô ta còn có chút buồn bực.
Ngày thường, cô ta rất ít khi tới đây, bởi vì cứ nhìn thấy đứa nhỏ này là cô ta sẽ tức giận.
Cô ta tiến lên hành lễ, một khắc khi nhìn thấy Diên kia thì sửng sốt.
“Cậu là ai? Đây là tẩm điện của vương hậu…”
Lời của cô ta còn chưa nói xong thì đã bị người bắt lấy, đứa nhỏ cũng bị cướp đi.
Đứa nhỏ vừa rời khỏi lòng cô cung nữ thì bắt đầu gào khóc, tiếng khóc cực kỳ vang dội.
Nhưng khi được đưa vào lòng Diên, đứa nhỏ này lại an tĩnh lại cứ tựa như kỳ tích vậy.
Ngay cả cung nữ cũng khiếp sợ một hồi.
Đứa nhỏ này cực kỳ sợ người lạ, ngày thường phải do tự cô ta ôm, người khác không được chạm vào một chút nào hết, nhưng hôm nay…
Diên nhìn cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng mình, gương mặt phương đông có vẻ hơi nhu hòa, đôi mắt to đen như quả nho, tròn tròn nhìn cậu ta.
Mặt mũi còn chưa thành hình hết, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy được một chút bộ dáng của Hứa Minh Tâm.
Cô bé vừa mới khóc lóc âm, trên lông mi còn vươn nước mắt trong suốt, giờ phút này đang chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn cậu ta.
“Nhìn chú làm gì hả?”
Cậu ta còn hỏi, lập tức lại cảm thấy mình cứ như là đàn gảy tai trâu vậy.
Đứa nhỏ mới bây lớn thế này, làm sao nghe hiểu được lời nói của cậu ta được chứ?
“Ha ha”
Con nhóc kia đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, hoa chân múa tay cực kỳ Vui sướng.
“Con bé đang vui vẻ cái gì?” Cậu hỏi cô cung nữ.
Cô cung nữ lắc đầu: “Cơm Nắm rất là ngoan, bình thường không rời khỏi tôi, sẽ không khóc nháo, cũng không thích cười: “Cơm Nắm?”
“Đứa nhỏ mà Vương hậu mang về, không có tên, tôi cũng không biết con bé họ gì tên gì, thấy con bé mũm mĩm tròn tròn, nên cứ gọi là Cơm Nắm”
“Cơm Nắm? Tên không được, con bé cũng không tính là béo, cứ gọi là Cynthia đi”
Cynthia, nữ thần ánh trăng của Hy Lạp cổ đại. Ánh mắt của cô bé long lanh, giống như là nCôi sao trên chín tầng mây, nụ cười cũng giống như trăng sáng, khiến cho nội tâm người ta sáng ngời, gọi bằng cái tên này cũng quá là thích hợp.
Tạm thời đứa nhỏ này ở lại bên cạnh cậu, cứ đi theo họ của cậu đi, cậu ta ngang vai vế với mẹ của con bé, dựa theo bối phận mà nói, con bé cũng phải gọi cậu một tiếng chú.
Cậu ta chọc chọc hai má béo ú của đứa nhỏ, cô bé cho rằng cậu ta lại đang chơi trò gì đó với cô bé, cô bé vui tươi hớn hở mà hoa chân múa tay cực kỳ vui sướng.
Khóe miệng vốn buộc chặt của Diên cũng dần dần giãn ra, chậm rãi có độ ấm.