Anh hùng tương ngộ thì khi nào cũng trân trọng nhau, K lúc đó không giống bây giờ, anh ta hoạt bát niềm nở, thích kết bạn bốn phương, cũng có lí tưởng của riêng mình. Thế mà… cuối cùng, anh ta lại trở nên như bây giờ, biến thành loại người mà bản thân K ghét nhất.
Anh ta đã làm bạn bên cạnh Josh trong sáu năm nay.
Đã sớm không còn gì để giấu nhau nữa, có thể nói rãng người quan trọng nhất trong cuộc đời Josh, không phải là bố mẹ, không phải anh trai mà chính là người bạn thân thiết này.
Nếu K bị thương thì anh ta là người cảm thấy khó chịu nhất trong lòng.
Mà anh ta không thể ngăn cản được, anh ta biết K làm vậy là có lý do.
K tin tưởng bản thân thì anh ta phải nên tin tưởng nhiều hơn mới đúng Cuối cùng.
Nắm đấm của hai người hung hăng giao nhau, đánh vào trán.
Sau đó cả hai ngã xuống, phát ra một tiếng bịch.
Trọng tài ở một bên huýt sáo, đếm ba lần, cả hai giảng co nhau nhưng đều không thể gượng dậy được.
Hoà nhau!
K tháo niềng răng xuống nói: “Anh không thắng được tôi.” . Ngôn Tình Trọng Sinh
Cố Gia Huy thở hồng hộc, cảm thấy cho dù không phân thẳng bại nhưng cũng đã chơi vô cùng vui vẻ.
Những năm gần đây, anh rất hiếm khi có tâm trạng vui vẻ nhẹ nhàng thế này.
Anh quay đầu nhìn về phía K nói: “Trên thế giới này, chỉ có một người có thể đánh với tôi mà hoà nhau’“
“Nhưng bây giờ lại có thêm một người nữa”
“Trước đây là ai vậy?”
“Anh trai tôi, Cố Thiện Lâm”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, anh ấy đã chết rồi”
K thản nhiên nói rồi đứng dậy.
Bước chân của anh ta hơi loạng choạng, nhưng lại cố gắng chống đỡ đế không bị ngã, rời khỏi sàn đấu quyền anh.
‘Vào một giây rơi xuống đất kia, cả cơ thể anh †a mềm nhữn, suy yếu dữ dội, sắp kiệt sức, đến giới hạn cuối cùng, 4Josh và anh ta như có thần giao cách cảm, lập tức tiến lên, vững vàng đỡ lấy anh ta vào trong tay.
K đã hoàn toàn sụp đổ, tất cả sức nặng của cơ thế đều dồn lên người Josh.
“Vẫn ổn chứ?”
“Chỉ sợ không đi được nữa, cần anh dìu tôi về.”
Anh 1a thở ra một hơi ngột ngạt, mái tóc bết trên trán lăn dài những hạt mồ hôi, như sắp gục xuống.
.Josh gật đầu và đỡ anh ta đi.
Diên cũng đi theo phía sau, đưa mắt nhìn Hứa Minh Tâm thật sâu.
Từ đầu đến cuối cô… đều không hề nhìn mình, ánh mắt không ngừng lưu luyến dán ở trên người Cố Gia Huy.
Có Cố Gia Huy ở đâu là mình bị lu mờ ở đó.
Cậu ấy đến đây, giống như đã học được cái gì gọi là hết hi vọng.
Mà giờ phút này, Hứa Minh Tâm đã đỡ Cố Gia Huy xuống khỏi sàn đấu.