“Ừ, qua vài ngày nữa anh đi đón mọi người trở về, cũng là lúc nên trở lại rồi, dù sao thì phiêu bạc ở bên ngoài cũng không tốt.”
“Vậy em đi bố trí lại nhà cũ trước một chút, không phải mẹ rất thích hoa hồng sao? Em đi làm một hoa viên đây”
“Để cho người hầu xử lý đi, hoa hồng có nhiều gai, em cũng đừng chạm vào nữa”
Cố Gia Huy cũng không quay đầu lại, anh trả lời một câu.
Cô nghe anh nói như thế, trong lòng ấm áp vui vẻ một trận, cũng chỉ có Cố Gia Huy thật sự đều có thể nghĩ cho cô trước tiên, cẩn thận chu đáo.
“Vậy chúng ta phải chuyển đến nhà cũ sao?”
“Không cần, đợi mẹ hết bệnh rồi nói sau”
“Vậy nếu như bệnh của mẹ, vẫn không tốt lên được thì phải làm sao bây giờ? Vậy anh cứ luôn ngăn cách với bà như vậy sao? Thời gian ngắn thì còn được, thời gian dài thì bố và anh Hai chắc chắn sẽ oán trách anh cũng sẽ oán trách em nữa”
Cô xoay xoay ngón tay, đã phát hiện này cái nhà này không thoải mái.
Trước kia ông cụ Cố rất thích cô, nhưng bây giờ ít gặp mặt hơn, hai người cơ bản không có gì có thể nói cả.
Ông càng thích Tạ Quế Anh hơn, dụng tâm khắp nơi đối với đứa con gái nuôi này.
Thứ đồ vốn thuộc về cô mà đã bị người khác cướp đi mất rồi.
Loại cảm giác này thật sự rất là quái lạ.
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, động tác trên tay anh hơi dừng lại một chút.
Đây quả thật là một vấn đề khó, không phải là anh bị kẹt ở bên trong, mà là Hứa Minh Tâm.
Mẹ không công nhận cô ấy, khóc khóc nháo nháo, mà trong lòng anh hướng về Hứa Minh Tâm, không đành lòng thấy cô chịu ủy khuất ở đây, anh chỉ có thể cho cô càng nhiều quan tâm hơn thôi.
Vậy thì tất nhiên là lơ là bên phía mẹ, dẫn tới oán trách của anh Hai và bố.
Tuy lần trước đã giải thích với anh Hai rồi, nhưng thời gian trôi qua, quả thật đó không phải là một biện pháp.
Bây giờ chỉ có một cách, để cho bọn cô ở chung hòa thuận.
“Lần sau, em đi cùng với anh, anh đến trấn an mẹ, không thể cho các người ở riêng với nhau được. Từ từ sẽ đến, chúng ta có thời gian mà.
“Vâng, dù sao thì cũng phải thử từ từ, em không sợ ủy khuất, chỉ sợ… anh cảm thấy khó xử”
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, nơi mềm yếu nhất trong tim hung hăng sụp đổ.
Anh xoay người hôn lên trán cô rồi nói: “Ý em rất tốt, anh cảm thấy kiêu ngạo vì em”
“Đó là đương nhiên, mì đã làm xong chưa? Em đói quá đi”
Cô đáng thương hề hề mà xoa bụng.
“Xong ngay đây.”
Miệng anh gợi lên nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhu hòa, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô thôi vậy.
Bóng đêm rất trầm, trong phòng rất ấm.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp.
Vài ngày sau, Cố Gia Huy đón mọi người trở về.
Bà chủ ở nhà cũ, cách biệt nhiều năm.
Bà chủ xuống xe, kinh ngạc nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt, vẻ mặt bà có chút hoảng hốt.
Bà vươn tay ra, giống như muốn cầm lấy cái gì đó.
“Vậy em đi bố trí lại nhà cũ trước một chút, không phải mẹ rất thích hoa hồng sao? Em đi làm một hoa viên đây”
“Để cho người hầu xử lý đi, hoa hồng có nhiều gai, em cũng đừng chạm vào nữa”
Cố Gia Huy cũng không quay đầu lại, anh trả lời một câu.
Cô nghe anh nói như thế, trong lòng ấm áp vui vẻ một trận, cũng chỉ có Cố Gia Huy thật sự đều có thể nghĩ cho cô trước tiên, cẩn thận chu đáo.
“Vậy chúng ta phải chuyển đến nhà cũ sao?”
“Không cần, đợi mẹ hết bệnh rồi nói sau”
“Vậy nếu như bệnh của mẹ, vẫn không tốt lên được thì phải làm sao bây giờ? Vậy anh cứ luôn ngăn cách với bà như vậy sao? Thời gian ngắn thì còn được, thời gian dài thì bố và anh Hai chắc chắn sẽ oán trách anh cũng sẽ oán trách em nữa”
Cô xoay xoay ngón tay, đã phát hiện này cái nhà này không thoải mái.
Trước kia ông cụ Cố rất thích cô, nhưng bây giờ ít gặp mặt hơn, hai người cơ bản không có gì có thể nói cả.
Ông càng thích Tạ Quế Anh hơn, dụng tâm khắp nơi đối với đứa con gái nuôi này.
Thứ đồ vốn thuộc về cô mà đã bị người khác cướp đi mất rồi.
Loại cảm giác này thật sự rất là quái lạ.
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, động tác trên tay anh hơi dừng lại một chút.
Đây quả thật là một vấn đề khó, không phải là anh bị kẹt ở bên trong, mà là Hứa Minh Tâm.
Mẹ không công nhận cô ấy, khóc khóc nháo nháo, mà trong lòng anh hướng về Hứa Minh Tâm, không đành lòng thấy cô chịu ủy khuất ở đây, anh chỉ có thể cho cô càng nhiều quan tâm hơn thôi.
Vậy thì tất nhiên là lơ là bên phía mẹ, dẫn tới oán trách của anh Hai và bố.
Tuy lần trước đã giải thích với anh Hai rồi, nhưng thời gian trôi qua, quả thật đó không phải là một biện pháp.
Bây giờ chỉ có một cách, để cho bọn cô ở chung hòa thuận.
“Lần sau, em đi cùng với anh, anh đến trấn an mẹ, không thể cho các người ở riêng với nhau được. Từ từ sẽ đến, chúng ta có thời gian mà.
“Vâng, dù sao thì cũng phải thử từ từ, em không sợ ủy khuất, chỉ sợ… anh cảm thấy khó xử”
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, nơi mềm yếu nhất trong tim hung hăng sụp đổ.
Anh xoay người hôn lên trán cô rồi nói: “Ý em rất tốt, anh cảm thấy kiêu ngạo vì em”
“Đó là đương nhiên, mì đã làm xong chưa? Em đói quá đi”
Cô đáng thương hề hề mà xoa bụng.
“Xong ngay đây.”
Miệng anh gợi lên nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhu hòa, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô thôi vậy.
Bóng đêm rất trầm, trong phòng rất ấm.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp.
Vài ngày sau, Cố Gia Huy đón mọi người trở về.
Bà chủ ở nhà cũ, cách biệt nhiều năm.
Bà chủ xuống xe, kinh ngạc nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt, vẻ mặt bà có chút hoảng hốt.
Bà vươn tay ra, giống như muốn cầm lấy cái gì đó.