Lệ Nghiêm cảm thấy đau lòng vội vàng thổi thổi cho cô. Thực ra nó không có tác dụng gì cả, dù sao anh cũng học y nên biết rất rõ, nhưng khi còn nhỏ họ đã như thế này, mỗi lần cô ấy té ngã rồi bị thương hay đánh nhau với các bạn và bị trầy xước da thì Lệ Nghiêm cũng sẽ làm như vậy cho cô.
Khi đó cô cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều phải chọc tức mấy tên nhóc lưu manh rồi tìm cơ hội đánh nhau với bọn chúng.
Cuối cùng bọn nhóc đó không bao giờ xuất hiện nữa, lúc đó cô còn tưởng rằng bọn họ sợ vì bị cô đánh nhưng không ngờ là Lệ Nghiêm giáo huấn bọn họ một chút khiến bọn họ sợ tới mức phải chuyển trường.
Khi còn nhỏ, cô cảm thấy được anh trai che chở bảo vệ hạnh phúc vô cùng.
Hiện tại vẫn còn có anh trai bảo vệ nhưng cô lại cảm thấy khó chịu muốn chết.
Hai từ anh trai nặng tựa như núi ép cô gần như tắt thở.
Khi anh xoa thuốc cho cô, anh làm rất nhẹ nhàng vì sợ cô bị đau. Anh hơi cúi đầu xuống, cô đang nằm trên ghế sô pha, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cô có thể thấy làn da mịn màng của anh, trông không hề giống với một người trong quân ngũ, có lẽ do anh là bác sĩ nên điều kiện chăm sóc tốt hơn.
Lệ Nghiêm là một người đàn ông rất tinh tế và có gu thẩm mỹ, cho dù ở cùng với một nhóm người đàn ông quê mùa cũng không bao giờ thay đổi, giống như một bông sen sinh ra trong bùn nhưng không hề bị vấy bẩn. Mặc dù cô cũng cảm thấy kỳ lạ khi dùng những từ này để so sánh một người đàn ông nhưng đó là sự thật.
Lông mi của anh ấy rất dài, từng sợi lông mi mỏng và mọc rất dày giống như một bức màn.
Cô còn có thể nhìn thấy chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng của anh.
Gương mặt đẹp trai như trăng như sao.
Nếu anh ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một thiếu gia hoạt bát.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chỉ là anh trai của cô!
Cô không biết tình cảm của mình thay đổi từ lúc nào, chỉ là… anh vẫn chỉ đối xử tốt với cô như xưa.
Chỉ là một ngày đột nhiên cô phát hiện ra mình không thể làm gì nếu không có anh.
Chỉ là cô ấy không muốn có một người bạn trai nào càng không hi vọng một người bạn nữ nào xuất hiện bên cạnh anh. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh đưa một bạn nữ về ăn cơm, anh nói là đưa bạn về nhà học nhóm, khi cô đã gào khóc rất lâu và rất ác cảm với cô gái kia.
Sau đó cô cố tình chạy ra ngoài.
Đêm đó, trời mưa to…
Cô nghiêng đầu khẽ hỏi: “Lệ Nghiêm, nếu chúng ta không phải là anh em thì sẽ như thế nào.”
Lệ Nghiêm nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Thư Hàn, tình cờ lại đối mặt với đôi mắt trong veo màu hổ phách của cô.
Nội tâm Lệ Nghiêm khẽ run lên giống như bị ai đó kích thích.
Rất nhanh anh đã ổn định lại tâm lý rồi đưa tay lên gõ đầu cô: “Sao em luôn suy nghĩ lung tung như vậy, em đúng là trẻ con không chịu lớn, sau này nếu em kết hôn thì anh không biết người đàn ông nào có thể chịu được tính khí ương ngạnh của em?”
“Em không cần vội, dù sao em vẫn còn nhỏ. Nhưng anh cũng không còn trẻ nữa, khi nào thì anh định kết hôn?”