Một đứa con gái lại cố gắng gánh vác tất cả trách nhiệm của một đứa con trai.
“Nói như vậy thì tất cả đều dễ hiểu. Con cờ phu nhân hy sinh bồi dưỡng đến nay đạt được mong muốn là có thể hiểu.
Nhưng tôi muốn hỏi cậu Diên vì sao lại sai người đuổi giết tôi?”
Anh ta híp mắt nhìn Diên với vẻ bất thiện.
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế, cô không thể tin nhìn Diên.
Đuổi giết…
Phó Minh Tước từng nói có một đám người lai lịch không rõ đuổi giết anh ta, không nghĩ t người của Diên.
Giết người diệt khẩu, chuyện này lại là Diên làm.
Diên cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt cất chứa vô cùng thất vọng của Hứa Minh Tâm, trong nháy mắt đó trái tim cậu ấy giống như có những sợi tơ rậm rạp chẳng chịt quấn quanh, siết đến mức máu tươi đầm đìa.
Diên ngước mắt nhìn vào mắt Hứa Minh Tâm, lạnh lùng nói.
“Nhổ cỏ tận gốc.”
“Mưu kế lâu dài vì sợ cây cỏ khô như tôi đây được gió xuân thổi sống lại sao?”
Phó Minh Tước cười lạnh nói, trong mắt cất giấu hơi thở khát máu.
Anh ta không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là Diên muốn giết hại mình hay là người kia cảnh cáo anh ta, trách anh ta làm việc bất lợi nên mới ra oai.
Hay là người kia thật sự muốn giết mình cho xong hết mọi chuyện, dù thế nào đi nữa anh ta cũng chưa bao giờ coi trọng mình.
Nhưng anh ta không có cách nào hỏi những lời này, đây là bí mật giữa anh ta và Diên.
“Được rồi, tất cả chân tướng đã sáng tỏ, tôi và.Josh không hề có liên quan, vậy xin phu nhân hãy thả.Josh ra để trả lại công bằng cho tôi.”
“Muốn gặp.Josh cũng được, Cố Trường Quân đi gặp một mình”
“Bà đã làm gì.Josh?”
“Chẳng phải đợi lát nữa thì cậu sẽ biết sao?”
Phu nhân dẫn Cố Trường Quân đi, những người còn lại bên trong nhà dần dần ít đi.
Phó Minh Tước mở miệng nói rời đi trước, Diên đứng dậy kêu Strzyga tiên khách.
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, nói: “Diên, tôi muốn nói riêng với cậu mấy câu”
“Hình như giữa tôi và cô không có gì để nói.”
“Coi như là vì kết thúc tình cảm trước đây, hoặc là từ trước đến giờ cậu hoàn toàn chưa từng coi tôi là bạn!”
Cô vừa nói lời này xong, bên trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một lúc lâu ấy mới mở miệng nói: “Cô muốn nói cái gì, nói tóm tắt, thời gian của tôi có hạn”
“Cố Gia Huy, anh chờ em ở bên ngoài được không, em sẽ ra nhanh thôi.”
“Được, anh chờ em cùng nhau về nhà”
Trong lúc nhất thời bên trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Diên đưa lưng về phía cô, giữ vững tư thế muốn rời đi chứ hoàn toàn không định xoay người lại: “Diên, tôi vẫn luôn nghĩ nếu như đêm hôm đó tôi không có đồng ý với cậu thì có phải cậu sẽ không biến thành dáng vẻ như bây giờ không? Trước kia tôi nghĩ cậu rất đơn giản, rất tốt đẹp, còn có chút đáng yêu.