Tiết Mộc Khê ngồi thẳng lên, đôi mắt lúng liếng đong đưa anh. Cô ta mạnh dạn nắm lấy tay của Cố Gia Huy, thâm tình tha thiết nói: “Em thí anh, từ ánh nhìn đầu tiên em đã thích anh rồi. Nhưng vì ngại cô Minh Tâm nên em đó giờ không dám tỏ tình với anh.”
“Anh Trung, vì anh từng nói phải báo đáp em, vậy anh… có thể cho em một cơ hội không? Em không có yêu cầu nào khác, chỉ mong anh có thể cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng với Minh Tâm.”
“Cô tự tin đến vậy hả, cô có thể thắng Minh Tâm, thay thế cô ấy?”
“Tất nhiên rồi.”
Tiết Mộc Khê nở nụ cười đắc thắng nói.
Cô ta vòng cánh tay trắng trẻo qua cổ Cố Gia Huy, cơ thể thơm ngát chủ động sáp lại.
Lông mày Cố Gia Huy khẽ nhíu lại, nhưng thoáng cái lại thẳng băng như ban đầu.
Mùi nước hoa trên người Tiết Mộc Khê tuy không nồng nhưng anh lại không hề thích chút nào.
Hứa Minh Tâm vẫn hơn hẳn, trước giờ không dùng nước hoa, trên người chỉ có sữa tắm, là mùi sữa.
Giống như đứa trẻ vậy, nhìn rất…
ngon miệng.
Tiết Mộc Khê nhìn thấy anh không từ chối, trong lòng nắm chắc, tối nay nhất định phải nhân cơ hội hạ Cố Gia Huy. Cô ta cười nói: “Anh Trung cao quý như vậy thì nên cưới một người xứng tâm. Lí lịch của tôi anh cũng xem rồi đấy, chúng ta tốt nghiệp cùng một trường đại học, đều học bằng kép, vê mặt IQ cũng coi như tương xứng.”
“Ừ, đúng là như vậy, vậy cô còn ưu thế khác không? Ví dụ, gia thế sau lưng?”
“Cái này thì… dù có kém một chút, bố mẹ tôi chỉ làm kinh doanh nhỏ, nhưng thành thật an phận, chắc chắn sẽ không khiến anh mất điểm.”
“Cho nên, cô cũng không có nhiều ưu điểm.” Cố Gia Huy đành nói: “Vợ chưa cưới của tôi, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng yêu kiều. Cô lấy gì để so sánh? Cô dám vọng tưởng một cơ hội cạnh tranh công bằng với cô ấy, nhưng ngay từ đầu điều kiện của người ta đã đè bẹp cô rồi, cô cũng không phải kẻ ngốc, lẽ nào nhìn không ra thiệt hơn hả?”
“Cô mà còn bám dính lấy tôi nữa thì người phụ nữ của tôi sẽ xông đến đánh cô đấy.”
Anh điềm tĩnh nói.
Tiết Mộc Khê nghe vậy nhíu chặt mày, không hiểu ra làm sao.
“Anh có ý gì…”
Cô ta còn chưa nói xong, thì có một cô gái gầy gầy nhỏ nhắn từ trong góc xông ra.
Tiết Mộc Khê còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì đã bị túm khỏi chỗ ngồi, ngã ngồi xuống đất. “Tôi coi cô như thầy của mình, còn cô lại coi tôi như tảng đá kê chân có phải không?”
Hứa Minh Tâm tức tối nói, hai tay đâm vào mắt.
“Minh Tâm, em đến rồi à?”
Cố Gia Huy vui vẻ nói.
Nhưng lúc này cô sắp bùng nổ rồi nên không chú ý khuôn mặt cười cợt của lão hồ ly này.
Cô chỉ biết, đôi gian phu dâm phụ này, dám anh anh em em ở đây, tán tỉnh nhau.
Cô không nhịn nổi nữa.