Cô không dám nhắm mắt, sợ mưa to sẽ tưới tắt đống lửa Cô cởi áo khoác ra, khoác lên người Phó Minh Tước.
Bây giờ anh ta rất yếu ớt, không thể để anh ta bị lạnh.
Còn cô thì… Không có gì quan trọng, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi Chắc chắn Cố Gia Huy có thế tìm được cô.
Cô nhích lại gần đống lửa và tự ôm chặt lấy mình.
Nhiều lần lim dim suýt ngủ quên, đầu gật một cái lại tỉnh hồn lại.
Trong bóng tối, ngọn lửa dân nhỏ xuống rồi lại bùng cháy cao lên, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đêm khuya vẳng người, bên tai đều là tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, đột nhiên Phó Minh Tước đau đớn lên tiếng:”Ngọc Diệp… Ngọc Diệp…”
Lúc đầu Hứa Minh Tâm tưởng Phó Minh Tước đang nói mơ, bởi vì anh ta quá nhớ nhung nên không buông xuống được.
Nhưng cô thấy mặt Phó Minh Tước ửng đỏ, trán đổ mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống.
Cơ thể anh ta run lên, hình như bị cảm nên phát sốt.
Cô lập tức kiểm tra vết thương, không thấy viêm sưng, lúc ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Khát..” Phó Minh Tước nói hết sức cực khổ.
Hứa Minh Tâm vội vàng hứng nước mưa, lọc sạch rồi đút cho anh ta uống Có vẻ như anh ta đã quên mất cách uống nước lên rồi nên mãi chưa nuốt xuống Nước chảy hết xuống khóe miệng Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt, nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng.
Cô không có thìa, cũng không thể cạy miệng anh ta đổ vào, hơn nữa anh ta nghiến răng rất chặt, không có bất kỳ dấu hiệu mở miệng, phải làm sao mới được đây?
Hứa Minh Tâm đi đi lại lại như con kiến bò trên chảo nóng, đúng lúc đó, bổng nhiên cô nảy ra một ý.
Trên phim truyền hình người ta hay cứu người thế nào?
Miệng truyền miệng sao?
Nhưng người ta đều là nam nữ chính, còn bản thân cô… là gì với ai?
Sao ông trời không công bằng chút nào vậy?
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ run rẩy của anh ta, không có ý thức, khiến người ta nhìn mà sốt ruột.
Bác sĩ mang tấm lòng như bố mẹ… thôi mặc kệ vậy!
Giờ phút này, Hứa Minh Tâm không rảnh rỗi lo nhiều việc như thế, nếu như anh ta không uống nước, chảy nhiều mồ hôi thế này thì sẽ bị mất nước, Cô vất vả băng bó vết thương cho anh ta, không để anh ta mất máu quá nhiều mà chết, bây giờ sao cô có thể thấy chết mà không cứ được chứ?
“Cố Gia Huy, em không hề có lỗi với anh! Thật đó, em xin thề với trời!”
Cô giơ bàn tay nhỏ lên, nhìn trời bày tỏ lòng mình Cố Gia Huy hẹp hòi như thế, nếu như anh mà biết thì hậu quả…
Hình ảnh đó quá tươi đẹp, cô không dám tưởng tượng.
Cô không kịp ngồi khóc nữa rồi, uống một ngụm nước rồi mau chóng làm cho xong.
Cuối cùng vẻ mặt anh ta dịu lại một chút, cô cũng thở phào một hơi Cô chỉ có thể xé áo ra, thấm qua nước mua rồi lau mồ hôi cho anh ta.