Hai người lên xe, Phó Minh Nam muốn đi về phía trước nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
“Ông Minh, xin ông hãy dừng lại, từ nay về sau thì mẹ tôi không liên quan gì đến ông nữa. Sau này, hai nhà họ Phó và nhà họ Cố sẽ là kẻ thù không đội trời chung. Những gì ông nợ mẹ tôi thì tôi với tư cách là một người con sẽ đòi lại hết tất cả”
Nghe những lời đó thì Phó Minh Nam thu lại ánh mắt của mình rồi dùng sức siết chặt nắm đấm.
“Thật sao? Vãn bối sinh sau đẻ muộn mà cũng dám ăn nói ngông cưồng, tôi có thể đoạt lấy Úy Như từ tay Cố Gia Bảo thì tôi cũng có thể lấy được từ tay anh. Hiện tại bà ấy tạm thời ở bên cạnh anh nhưng mà sau này tôi sẽ mang bà ấy trở lại một cách quang minh chính đại, tới lúc đó thì anh cũng không thể làm gì!”
“Ông sẽ không có ngày này! Phó Thanh Viên là em trai của tôi, cậu †a ở chỗ của tôi rất tốt, vì vậy ông cũng không cần lo lắng về điều đó “
“Phó Thanh Viên..”
Phó Minh Nam dường như đã quên mất người con trai này, nhắc đến tên cậu ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cái đứa nghiệt chủng này… hóa ra vẫn còn sống, ông ta còn tưởng rằng sau khi Phó Thanh Viên trốn thoát thì cũng đã chết ở bên ngoài từ lâu rồi.
Ông ta cũng sẽ không bận tâm đến đứa con mà Úy Như không yêu thương.
Phó Minh Nam không biết thiên phú của Phó Thanh Viên, vì vậy ông †a không quan tâm đến cậu ta.
Xe được chia làm hai nhóm, một nhóm là Bentley, còn chạy phía trước mở đường chính là Lincoln.
Chuẩn bị thêm một chiếc vì để có không gian rộng rãi, để cho bà chủ có thể ngồi thoải mái.
Tất cả mọi người đều lên chiếc Bentley phía sau, hai anh em Cố Trường Quân đi vào thì bà chủ cũng vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà sau khi Hứa Minh Tâm bước vào thì bà chủ trông có vẻ căng thẳng và thu mình vào vòng tay của Tạ Quế Anh.
“Cô cút đi… cô cút đi…
Bà ấy liên tục vẫy tay, thậm chí ném đồ về phía Hứa Minh Tâm.
Có một cái cốc trên bàn, nhưng mà nó cũng bị bà ấy cũng ném ra ngoài. Mà vào lúc này thì Cố Gia Huy cũng đã đứng lên bảo vệ trước mặt Hứa Minh Tâm…
Chiếc cốc đập vào lưng anh, rầm một tiếng rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.
“Cố Gia Huy…”
Cô lo lắng nhìn anh, nhưng mà anh cũng không thèm để ý đến mình, dùng sức siết chặt tay cô, lo lắng hỏi: “Em sao rồi, có dọa em sợ hãi không?”
“Không, em không sao, còn anh thì sao?”
Hình như có trà nóng trong cốc!
“Anh không sao” Anh nhàn nhạt nói, quay lại nhìn bà chủ dường như đang phát điên bên kia.
Bà ấy dường như biết rằng mình đã làm sai điều gì đó, trốn trong vòng tay của Tạ Quế Anh rồi ôm lấy đầu của mình.
“Người xấu… đừng lại gần tôi, đừng lại gần t rất bất đắc dĩ khi nhìn thấy cảnh này.
Cô không hiểu tại sao bà chủ lại bài xích mình như vậy.
Phó Minh Nam đã hành hạ bà ấy nhiều năm rồi, nếu nói bà ấy không thích Phó Thanh Viên thì có thể thông cảm được.
Nhưng mà bà ấy đối với cô.
Sự thù địch này đến từ đâu vậy?
Cô thu lại bước chân, dừng lại bên ngoài xe rồi nói: “Tốt hơn là em sẽ đến chiếc xe phía trước để không kích thích đến bà chủ”