“Đi đường có một không?”
“Vẫn ổn.”
“Chị có rất nhiều điều muốn nói với em nhưng chị không biết phải nói gì. Nhà họ Ôn… là một mình chị nợ em. Chị xin lỗi… là do chị hại em…”
“Tôi không trách cô.” Bạch Thư Hân cắt ngang: “Nếu tôi không đồng ý thì không ai có thể bắt ép tôi. Cô nói đúng, cho dù anh ấy ở bên tôi thì anh ấy cũng sẽ luôn sống trong tự trách. Tôi không muốn nhìn thấy một Ôn Mạc Ngôn như thế, cho nên tôi tự nguyện buông bỏ. Tôi sẽ tìm được người khác tốt hơn và anh ấy cũng vậy.”
“Cám ơn em có thể thông cảm, thật sự cảm on em.”
Ôn Thanh Vân không biết phải nói gì, chính sự thấu thiếu mọi chuyện của Bạch Thư Hân khiến cô ấy càng thêm xấu hổ.
Đôi khi cô ấy cũng sẽ mềm lòng, biết mình thật tàn nhẫn.
Lúc trước, khi bố ép cô ấy phá bỏ đứa con của Cố Trường Quân, cô ấy đã liêu cả mạng sống để bảo vệ đứa bé và cả đời không kết hôn.
Cô ấy chỉ có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ để bù đắp những mất mát do quan hệ thông gia mang lại cho dòng họ.
Mà hôm nay, sống còn của nhà họ Ôn đều đè nặng trên vai Ôn Mạc Ngôn. Cô ấy thương mà không giúp được gì, chỉ có thể lựa chọn làm kẻ ác, buộc bọn họ cắt đứt quan hệ.
“Ngày mai tôi sẽ trở về, cô không cần gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy thì em cứ tự nhiên nhé Bạch Thư Hân.
Nếu sau này em có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho chị, cho dù chị có phải chết cũng sẽ giúp em.
“Tôi hy vọng mình sẽ không gặp phải cơ hội này, tôi không muốn gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy.”
Cô ấy ra vẻ không có chuyện gì cười cười, không muốn người khác cảm thấy mình rất thảm hại. Chỉ là chia tay thôi mà, không đến mức phải đòi chết đòi sống.
Ôn Mạc Ngôn thay quần áo, vốn dĩ anh ta không hề để ý đến vết cào sau lưng. Nếu mà nhìn thấy thì mọi việc sẽ sáng tỏ mà thôi. Rõ ràng là ông trời hết lần này đến lần khác không cho anh ta cơ hội.
Ôn Mạc Ngôn đi xuống lầu đón Christie, hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy xinh đẹp không sao tả xiết. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá bó sát thân hình làm tôn lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Cô ta cười một cách tự nhiên sảng khoái, dĩ nhiên nhanh chóng được lòng người nhà họ Ôn.
Cô ta còn chủ động nắm lấy cánh tay của Ôn Mạc Ngôn mà nói: “Đi gặp bố của em đi.
Ai vừa nhìn vào cảnh tượng đó đều nghĩ Ôn Mạc Ngôn và cô ta như hai người bạn thân thiết lắm, nhưng rõ ràng trong ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn không hề vui vẻ mà giống như anh ta đang nhìn vào một nơi xa xăm nào đó.
Thì ra là Ôn Mạc Ngôn đang nhìn vào một người con gái đang đứng trong góc phòng.
Bạch Thư Hân đang cảm thấy nhàm chán đến mức vô vị luôn rồi, ngoài thân phận là chị em bạn thân với Ôn Thanh Vân thì tất cả mọi người ở đây và cả Christie đều không ai là người quen của cô ấy cả.
Bạch Thư Hân ngắm nghía món quà trên tay, sau khi biết được hai người họ sẽ đính hôn thì cô ấy đã hao tâm tổn trí lựa chọn món quà này.
Nhưng có lẽ do thời gian gấp rút nên cô ấy chưa kịp chuẩn bị chu đáo, cuối cùng vẫn lựa chọn mua một quả cầu thủy tinh, bên trong có một đôi búp bê nam nữ bằng men sứ. Cô ấy nghĩ Ôn Mạc Ngôn sẽ không để ý đến món quà này đâu nhưng vẫn khắc lên cái bục đựng búp bê tên của hai người họ với hy vọng buổi lễ đính hôn sẽ diễn ra vui vẻ.