Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hứa Minh Tâm, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nhưng ngày chúng ta rời xa nhau này, em có từng nhớ đến anh chút nào không, cho dù là một giây phút ngắn ngủi nào đó cũng được.”

Hai tay anh đặt lên má của cô, từ trên cao nhìn xuống, anh mắt sâu xa như mong chờ một điều gì đó, bên trong ánh mắt đó còn lóe lên sự cô đơn u mịch.

Trong lòng Hứa Minh Tâm có chút gì đó rung động, từ khi nào… yêu câu của Cố Gia Huy trở nên thấp đến như vậy.

“Anh… thật không có chút tiến bộ nào, một chút theo đuổi cũng không có, chỉ một giây sao? Anh dám hỏi dài hơn một chút không?”

“Không dám, Hứa Minh Tâm, Anh thua rồi.”

Câu nói này, từng từ từng chữ như bất chợt ngấm sâu vào bên trong cơ thể.

“Hứa Minh Tâm, người nói yêu em thương em nhớ em muốn em… từ trước tới giờ vẫn luôn là anh, còn em hiếm khi nói những lời tình tứ đó với anh. Từ khi vừa bắt đầu, chính là anh nghiêm túc, là anh thật lòng yêu thương. Anh cũng muốn trở nên thoải mái một chút, trong mối quan hệ tình cảm này không biến thành một kẻ lụy tình thất bại. nhưng anh hoàn toàn không thể làm được, anh không thể làm những chuyện không tốt đối với em, anh không thể làm được việc lạnh nhạt với em, không thể làm được chuyện sau khi chia tay mà không liên lạc lại với em.”

“Nhưng em thật là nhân tâm, em không hề đáp lại tôi một tin nhắn nào, cho dù là một chữ duy nhất cũng không.”

“Em là đang khiêu khích anh? Khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh sao?

Chứng minh rằng em có thể rời xa anh, có thể không liên lạc mà vẫn thản nhiên sống một cuộc sống vui vẻ tự do tự tại sao? Còn anh thì không được, đúng không? Nếu như lần này không phải là do anh chủ động đi tìm em, có phải em vẫn sẽ không liên lạc lại với anh không?”

“Đúng…”

Hứa Minh Tâm nhếch nhếch miệng rồi nói ra một chữ.

Cô vẫn luôn yêu đắm say Cố Gia Huy, cũng không thích nói những lời tình cảm đường mật, cô ấy đã quen với việc Cố Gia Huy chủ động với cô.

Những lời tình cảm của anh, khiến cho cô nghe cả đời cũng không cảm thấy chán, nhưng cô lại không muốn nói ra những lời đó.

Từ khi mới bắt đầu, cô đã không thể rời xa Cố Gia Huy, anh là toàn bộ thế giới của cô.

Nhưng cứ như vậy theo thời gian trôi đi, tình cảm của cô đối với anh chưa từng biến đổi, nhưng khi cô hạ quyết tâm để rời xa anh, một mình cô cũng có thể sống tốt.

Thì ra, không phải là cô không thể rời xa Cố Gia Huy, mà chính là anh không thể rời xa được cô…

Rốt cuộc là chỗ nào đã thay đổi?

Cố Gia Huy nghe thấy câu nói của cô, tim anh như khế rung nhẹ một cái.

Anh nhìn một cách sâu xa, anh như nhìn thấy mình thật nhỏ bé bên trong đó, chính là nhỏ bé đến như vậy.

Cô nghe được âm thanh trầm thấp nặng nề vô cùng của anh, kèm theo đó là một hơi thở yếu ớt.

“Hứa Minh Tâm, cả thế giới này cũng chỉ có em dám đối xử với anh như vậy.”

Sau khi Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, trong lòng không còn cảm thấy thu hút nữa.

Chính vào lúc này, cô liền nghe được câu nói tiếp theo.

“Bỏ đi, cứ như vậy đi, em không chủ động cũng được, cứ đứng ở nguyên vị trí đó đừng đi đâu cả, anh vẫn có thể tìm được em. Anh có thể tiến lên một bước, đến chủ động tìm em. Đại trượng phu có thể co cũng có thể duõi được, không cần phải chấp nhặt với một người phụ nữ nhỏ bé như em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK