“Biết rồi.” Bạch Thư Hân nói rất ủ rũ. “Cô Tâm, tôi đi trước đây.”
Lệ Nghiêm thông báo một tiếng rồi quay người rời đi.
Anh ta vừa đi thì Hứa Minh Tâm đã sát lại gần: “Anh trai cậu đẹp quá, nói chuyện rất mạnh mẽ.”
Hứa Minh Tâm mô phỏng theo giọng điệu của Lệ Nghiêm, cô cảm thấy mình đang nghe lời kịch trong phim truyền hình.
Bạch Thư Hân không hề khách sáo gõ đầu cô rồi nói: “Cậu còn muốn giải quyết chuyện của mình nữa không hả?”
“Muốn muốn…”
Hứa Minh Tâm gật đầu như giã gạo.
Mà Lệ Nghiêm đi ra khỏi cửa thì gọi điện thoại cho Cố Gia Huy.
“Cô Minh Tâm…”
“Vợ tôi bị người khác bắt nạt, tôi biết rồi, đang qua đó đây.”
“Xem ra không cần tôi thông báo nhỉ. Cậu cứ từ từ mà giải quyết, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”
Nguyễn Doanh nói xong thì cúp điện thoại. Trước giờ giữa đàn ông nói chuyện với nhau đều là lời ít ý nhiều, hiểu là được rồi.
Mà bây giờ Cố Gia Huy đang ở trên xe, anh dùng quan hệ xã hội của & để xử lý chuyện này.
Tin tức đã lan tràn ra ngoài, hơn nữa xu thế còn không nhỏ.
Đối phương cố ý chọn ngày học sinh về trường để khiến cho chuyện này lên men càng nhanh. Cũng may là anh xử lý kịp thời.
Có người dám bắt nạt vợ anh, chắc là chán sống rồi nhỉ!
Rất nhanh sau đó ka đã điều tra ra được IP của bài viết đó là tại nhà họ Hứa!
Nhà họ Hứa!
Cố Gia Huy nhíu mày, trong đôi mắt anh có chút tức giận.
Bây giờ Hứa Minh Tâm trốn trong phòng y tế không dám ra ngoài. Cả ngày nay cô chỉ gặp mười mấy người, nhưng ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Mặc dù thái độ của Bạch Thư Hân rất ác liệt, cô ấy quát lớn lên nhưng Hứa Minh Tâm biết rằng lời đồn đại sẽ càng ngày càng nhiều. Tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô đều đang bị tấn công, bao gồm cả Bạch Thư Hân.
Hứa Minh Tâm nhìn kỹ bài viết, nó nói cô đi xe sang, giao dịch với những người đàn ông khác nhau rồi lại bị một người vừa già vừa xấu bao nuôi.
Bạch Thư Hân nhìn bài viết rồi nói rất nghiêm túc: “Tớ cảm thấy cư dân mạng mắt sáng như tuyết, đúng là vừa già vừa xấu!”
“Rõ ràng là nửa mặt bên kia rất đẹp mà…” Hứa Minh Tâm có chút uất ức, cô nói đỡ cho Cố Gia Huy.
Bạch Thư Hân tức giận nhéo lỗ tai cô một cái rồi bảo: “Ý của tớ là tại sao cậu lại không gọi điện thoại cho Cố Gia Huy hả. Cậu đang nghĩ cái gì thế? Không phải anh ta là người trong cuộc sao? Chẳng lẽ để cho một kẻ vô dụng như cậu xử lý chuyện này à?”
“Bạch Thư Hân, đừng nói khó nghe như thế. Mặc dù Minh Tâm là một người vô dụng nhưng cô cũng không thể nói cô ấy như thế, tôi đã gọi người xử lý rồi… nhưng trước mắt năng lực tôi có hạn, lát nữa tối nhờ bố mình.”
“A..”
Hai người có thể nói kín đáo một chút được không.
Cho dù cô là một kẻ vô dụng thì cũng là kẻ vô dụng có chí lớn mà! Cô cũng rất muốn giải quyết chuyện này mà!