Nghe vậy, cả người Hứa Minh Tâm run lên, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cố Gia Huy! Tôi muốn ly hôn với anh, vậy mà giờ anh đang làm cái gì vậy?”
“Bây giờ chúng ta vân là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh làm gì với em đều là lẽ đương nhiên thôi.”
“Anh…
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng không ngờ anh lại nói trước: “Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì anh sẽ ngủ với em.”
“Anh… anh được lắm…”
Hứa Minh Tâm không nói được lời nào, chủ yếu là vì cô sợ rồi.
Con sói đói này thực sự có thể làm bất cứ điều gì, đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn.
Nó được thể hiện rất rõ ràng và hoàn toàn không hề che giấu.
Cô không khỏi thì thào: “Mới nói vài câu không hợp đã gây sự, đồ không biết xấu hổ, đồ hư đốn… ‘ “Em đang nói thâm cái gì vậy?”
“Không có gì! Đồ đạc của tôi đã đóng gói xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Cần gì phải gấp gáp như vậy? Cố Hy vân đang nghỉ ngơi. Anh đoán là thằng bé sẽ không thức dậy cho đến sau bữa tối. Hay là em ở lại ăn tối đi.”
“Không…
“Anh đã làm món sườn xào chua ngọt yêu thích của em, thịt bò nấu canh chua, cánh gà nướng…
“Vậy… được rồi…
Nghe anh kể ra từng món một thì tất cả sự kiên định của cô đã suy giảm, cuối cùng vì đống thức ăn ngon kia mà cô đành trực tiếp nhận thua.
Trên thực tế, Cố Gia Huy nấu ăn không ngon bằng cô, nhưng cô lại chỉ thích ăn cơm anh nấu.
Vì anh là người cô yêu nhất nên đối với cô mọi thứ về anh đều tràn ngập niềm vui.
Còn lâu mới đến bữa tối, cô có chút xấu hổ muốn trốn khỏi nơi này.
“Thế… Em đi gặp Cố Hy…”
Cô vừa định xoay người rời đi thì không ngờ Cố Gia Huy lại nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Khi em đưa Cố Hy về thì ngày nào cũng sẽ có thời gian gặp thăng bé, bây giờ em nên nhìn anh nhiều hơn một chút.”
“Nhìn anh… nhìn anh để làm gì?
Nhìn suốt ba năm qua em đã sớm chán ngấy rồi.”
Cô không dám nhìn vào mắt anh mà nói dối với lương tâm cắn rứt.
“Nhưng anh lại nhìn em không chán.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên tóc cô.
Bàn tay to lướt qua mái tóc mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô áp má vào ngực anh, có thể nghe rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Mỗi nhịp tim dường như đang nói: “Anh yêu em.”
Trong giây phút này, thời gian…
dường như đã ngừng trôi.
Cô chống tay lên eo anh nhưng rốt cuộc lại không có dũng khí đẩy ra, dù sao cô cũng không nỡ.
Từng là tình yêu mãnh liệt, bây giờ lại đi đến nước đường này, cô không đỏ mặt đã là một điều may mắn.
“Cố Gia Huy… Đã ba năm rồi, dù nhận lấy cái kết cục này tôi cũng không hối hận, cũng không phải anh hay tôi sai, có lẽ chỉ là chúng ta thật sự không thích hợp.”
“Nếu em nói cho anh những chỗ không phù hợp thì anh sẽ cố gắng hết sức để lấp đầy những thiếu sót đó.”
“Bây giờ chúng ta vân là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh làm gì với em đều là lẽ đương nhiên thôi.”
“Anh…
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng không ngờ anh lại nói trước: “Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì anh sẽ ngủ với em.”
“Anh… anh được lắm…”
Hứa Minh Tâm không nói được lời nào, chủ yếu là vì cô sợ rồi.
Con sói đói này thực sự có thể làm bất cứ điều gì, đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn.
Nó được thể hiện rất rõ ràng và hoàn toàn không hề che giấu.
Cô không khỏi thì thào: “Mới nói vài câu không hợp đã gây sự, đồ không biết xấu hổ, đồ hư đốn… ‘ “Em đang nói thâm cái gì vậy?”
“Không có gì! Đồ đạc của tôi đã đóng gói xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Cần gì phải gấp gáp như vậy? Cố Hy vân đang nghỉ ngơi. Anh đoán là thằng bé sẽ không thức dậy cho đến sau bữa tối. Hay là em ở lại ăn tối đi.”
“Không…
“Anh đã làm món sườn xào chua ngọt yêu thích của em, thịt bò nấu canh chua, cánh gà nướng…
“Vậy… được rồi…
Nghe anh kể ra từng món một thì tất cả sự kiên định của cô đã suy giảm, cuối cùng vì đống thức ăn ngon kia mà cô đành trực tiếp nhận thua.
Trên thực tế, Cố Gia Huy nấu ăn không ngon bằng cô, nhưng cô lại chỉ thích ăn cơm anh nấu.
Vì anh là người cô yêu nhất nên đối với cô mọi thứ về anh đều tràn ngập niềm vui.
Còn lâu mới đến bữa tối, cô có chút xấu hổ muốn trốn khỏi nơi này.
“Thế… Em đi gặp Cố Hy…”
Cô vừa định xoay người rời đi thì không ngờ Cố Gia Huy lại nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Khi em đưa Cố Hy về thì ngày nào cũng sẽ có thời gian gặp thăng bé, bây giờ em nên nhìn anh nhiều hơn một chút.”
“Nhìn anh… nhìn anh để làm gì?
Nhìn suốt ba năm qua em đã sớm chán ngấy rồi.”
Cô không dám nhìn vào mắt anh mà nói dối với lương tâm cắn rứt.
“Nhưng anh lại nhìn em không chán.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt cằm lên tóc cô.
Bàn tay to lướt qua mái tóc mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô áp má vào ngực anh, có thể nghe rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Mỗi nhịp tim dường như đang nói: “Anh yêu em.”
Trong giây phút này, thời gian…
dường như đã ngừng trôi.
Cô chống tay lên eo anh nhưng rốt cuộc lại không có dũng khí đẩy ra, dù sao cô cũng không nỡ.
Từng là tình yêu mãnh liệt, bây giờ lại đi đến nước đường này, cô không đỏ mặt đã là một điều may mắn.
“Cố Gia Huy… Đã ba năm rồi, dù nhận lấy cái kết cục này tôi cũng không hối hận, cũng không phải anh hay tôi sai, có lẽ chỉ là chúng ta thật sự không thích hợp.”
“Nếu em nói cho anh những chỗ không phù hợp thì anh sẽ cố gắng hết sức để lấp đầy những thiếu sót đó.”