“Trước đây ông trời đã tàn nhẫn cướp đi người mà bố yêu thương nhất nên chắc bây giờ ông trời sẽ không ác độc tới mức cướp luôn cả hơi tàn ngắc ngoải duy nhất trong nhà chúng ta đâu.”
“Bố à? Hơi tàn ngắc ngoải? Con và Minh Tâm ở bên cạnh bố mà bố chỉ cảm thấy chúng con giống như hơi tàn ngắc ngoải thôi ạ?” Cố Gia Huy cau chặt mày lại.
“Ây da… Bố nói gì không đúng à? Con đang trách bố đấy hả? Gái thắng ranh con nhà anh, chưa bao giờ anh nghe lời bố được một lần. Anh đeo mặt nạ lừa bố nhiều năm như vậy, âm thầm phát triển một Tập đoàn của riêng mình mà người làm bố như bố đây lại chẳng biết gì cả.”
“Ngày nào bố cũng trăn trở chuyện cưới vợ rồi trao cổ phần cho anh để anh có thể đối đầu với Cố Triệt, để cuộc sống của anh có thể thoải mái hơn một chút, còn anh thì sao hả? Anh chỉ biết phụ tấm lòng tốt đẹp của ông già này! Tìm cho anh bao nhiêu cô gái thì anh coi thường người ta bấy nhiêu. Vất vả lắm mới kiềm chế được cái tính phóng đãng mà coi trọng, yêu thương một người thì người ta vẫn còn đang đi học, không thể làm hại con gái nhà người ta được, ông già này đã khẩn trương như thế nào cơ chứ”
“Ông đây có khác gì con kiến đang bò trên cái chảo nóng không hả? Nếu không phải ông đây thọ lâu sống dai, chống đỡ đến tận bây giờ để được chứng kiến khoảnh khắc Minh Tâm sinh con thì chẳng phải cháu của của bố anh vừa sinh ra đã không có ông nội rồi hả?”
“Còn nữa, nếu Minh Tâm không tốt như vậy thì anh đã bị bố đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi nhé. Ông đây vẫn dung túng, nuông chiều anh đến tận bây giờ để cho anh cãi lời bố anh như thế hả? Biết thế thì ông đây đánh gãy cái chân chó của anh từ lâu rồi!”
“Bố à, bố tức giận như thế là muốn giết người Gia Huy đau đầu đỡ trán rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ.
“Câm miệng lại mau, anh đừng lên tiếng nói chuyện với bố, anh thử nghĩ xem tại sao bố lại tức giận như thế này hả? Huyết áp bố muốn tăng lên rồi đây này. Bố phải đến gặp bác sĩ bảo người ta khám cho mới được, thuận tiện hỏi xem họ đã chuẩn bị phòng phẫu thuật như thế nào rồi” Nói xong, ông cụ không thèm liếc mắt nhìn Cố Gia Huy một cái mà đi thẳng ra ngoài nhưng vẫn rất quan tâm cho cháu nội tương lai của mình.
Đứa con trai này… không rèn luyện được nữa thế nên ông cụ muốn bắt đầu rèn luyện đứa cháu nhỏ của mình.
Ban đêm, bóng đêm sâu lắng như nước…
Hứa Minh Tâm đang ngủ say trong phòng, đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đang rung chuyển làm cô thức giấc.
Ban đầu cô còn tưởng mình gặp ác mộng, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Gia Huy ôm chặt mình, chạy về phía cửa ra vào.
Bức tranh trên tường, cái bát để trên bàn đều bị đập vỡ tan tành trên nền đất.
Cô càng hoảng sợ, nói: đất sao?” ó chuyện gì thế? Mặt đất… Động “Là một quả bom” Cố Gia Huy đưa cô xuống tầng, khuôn mặt nặng nề trả lời. Hứa Minh Tâm nghe vậy, trái tim cô run lên dữ dội.
Vừa rời khỏi bệnh viện, đang đi trên bãi cỏ thì bỗng cô nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Đăng xa xuất hiện một đám cháy.
Toàn bộ bệnh viện bắt đầu hoảng loạn, Khương Tuấn theo sát phía sau, liên tục đo đoán báo cáo.
“Đối phương đang tiếp cận chúng ta với tốc độ năm mươi mét mỗi phút, chưa đầy mười phút nữa sẽ đến đây”
“Lối thoát thì sao?” Nơi này địa hình ẩn khuất, chỉ có một lối thoát là con đường núi ngoän ngoèo. “Vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì, nhưng không biết có thể xảy ra biến cố gì không. Đối phương sử dụng loại bom mới nhất, một bên do cục quản lý vũ khí quốc gia kiểm soát, một bên khác là phần tử khủng bố, hiện tại vẫn chưa thấy có hành vi tập kích nào, không biết tại sao hôm nay lại xảy ra mâu thuãn”