Phía trên đỉnh đầu truyền tới một giọng đàn ông trầm thấp vừa dầy vừa nặng, ưu nhã như vậy, giống như là tiếng đàn cello rung lên vĩ âm của bản nhạc, hết sức dễ nghe. “Em… em tại sao lại ở đây? Anh là bệnh nhân, em làm sao cướp giường của anh được.”
“Làm sao lại lên giường anh nằm, một chút trí nhớ cũng không có sao?” .
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
“Không… Không có…”
“Là tự em mơ mơ màng màng bò lên, anh mới vừa tỉnh, em liền ôm lấy anh, cũng không sợ xấu hổ, một mực vừa nói yêu anh muốn anh muốn ôm ôm hôn hôn đủ thứ. Anh làm sao nỡ từ chối em, thế là để cho em đi lên.
Em chui vào trong ngực anh, còn làm rất nhiều chuyện lưu manh.”
“Cái… Cái gì…”
Cô đùa giỡn lưu manh sao? Cô bắt đầu run lẩy bẩy. “Bàn tay em không ngừng sờ mó khắp nơi, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, chỗ không nên sờ em cũng không bỏ qua.”
“Cái gì?”
“Còn gì nữa nhỉ, em hết ôm rồi hôn, đến bây giờ miệng anh còn đau đây này. Không ngờ sau khi em ngủ, lại mạnh mẽ như vậy, rõ ràng coi thường anh đang bị bệnh, cả người yếu ớt, không có sức lực phản kháng, em cho rằng muốn làm gì với anh thì làm sao?”
Muốn làm gì thì làm…
Anh có thể đừng nói huỵch toẹt ra vậy dc ko, mặt mũi của cô đâu mất rồi?
Hứa Minh Tâm hận không thể trực tiếp đào hố, tự chôn sống mình cho rồi.
Cô căn bản không nhớ mình lên giường như thế nào, rõ ràng ở dưới giường cũng được mà.
Cô không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho rằng lời anh nói đều là thật, nhất là câu kia, chỗ không nên đụng cô cũng không bỏ qua.
Chẳng lẽ khi ngủ, bản chất sắc nữ của mình cũng bại lộ không sót chút gì sao?
Cô… Thật sự háo sắc như vậy ư?
Cô run rẩy hỏi, trong lòng vẫn có chút không tin. Cô làm sao có thể lưu manh như vậy được? Bình thường cô vẫn rất mất tự nhiên mà! “Em… em đụng đến đâu rồi?”
Cố Gia Huy không ngờ cô lại tin vào mấy lời nói nhảm của mình, cô ấy thực sự là một cô gái đơn giản và dễ thương.
Anh hơi cúi người, môi mỏng của anh áp vào bên tại khiến trái tim cô khẽ run lên, cả người cũng cứng đờ. “Ý của em là gì đây, em không biết đàn ông có một số chỗ không nên đụng vào sao?”
“Em giở trò trêu chọc lưu manh với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Em… Em thực sự không có làm như vậy mà?” Hứa Minh Tâm giống như sắp khóc đến nơi, giọng nói của cô hơi run lên. “Còn không có, em đối với anh như vậy cũng có thể miễn cưỡng tha thứ. Dù sao thì dáng người của anh cũng đẹp như vậy, em thèm thuồng như thể cũng có thể hiểu được.”
Anh lại nghiêm túc nói mấy lời hươu vượn khiến một cô gái không biết gì như Hứa Minh Tâm nghe đến sững sờ.
Cái…cái quái gì vậy?
Cô ấy không có thèm thuồng cơ thể anh mà…
Chẳng lẽ là do não bộ tự suy nghĩ ra?
Thật ra thì cô ấy cũng rất mong đợi hai người phát sinh quan hệ. Dù sao thì…hai người đã yêu nhau lâu như vậy nên cũng muốn thân mật da thịt. Trước đây cô còn có thể hiểu được tình yêu của Platon, nhưng thời gian trôi qua cô nhận thấy cả nam và nữ đều có ham muốn, cho dù cô chưa trải qua sự đời nhưng cũng hy vọng có thể hòa nhập làm một với anh, rồi sau này lại sinh cho anh một đứa con và có một gia đình hòa thuận vui vẻ.