Hứa Minh Tâm không hề để ý thay đổi nhỏ này, giả vờ an ủi bản thân.
“Cô Vũ, hoa của cô, phiền cô ký nhận.”
Châu Vũ nhìn thấy một bó hoa baby, có chút mê mẩn.
Ý nghĩa của hoa baby là một trái tim trong sáng tốt đẹp.
Cô tiến đến cẩn thận ôm vào lòng, viết tên mình xuống.
Bên trong mỗi bông hoa, đều có một bức hình, mặt trên viết: Buổi sáng tốt lành, cô Vũ của anh.
Tuy rằng là máy tính đánh ra, những giữa những hàng chữ, cô vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của anh như cũ.
Cô thở dài thườn thượt nói: “Xin chào, sau này không cần gửi hoa nữa, anh Việt đã mất rồi, hoa này….không dùng đến nữa, vất vả cho các anh rồi.”
“Chuyện này….Anh Việt lúc trước đã thanh toán hoa cho cả năm, chuyện này không thích hợp lắm?”
“Đừng gửi hoa nữa, cho dù gửi, tôi cũng sẽ không nhận nữa, hà tất phải đi một chuyến tay không?”
“Vậy…. Được thôi.” Người giao hàng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi quay vê nói với ông chủ một tiếng, việc này tôi không thể làm chủ được.”
“Ừm, ngày mai không cần đến nữa.”
Châu Vũ thản nhiên nói.
Trở lại phòng nghỉ, cô đem lọ cắm hoa lên.
“Nếu tức cảnh sinh tình, vậy thì đem hoa vứt đi, tránh phải đau lòng.”
“Không sao, giữ lại đi, xem như là bó cuối cùng. Hơn nữa là hoa khô, có thể bảo quản rất lâu, coi là trang trí trong phòng.”
“Thật sự không vứt đi?”
“Không những không vứt, mà vẫn còn muốn giữ lại. Người có sai, hoa cũng không sai. Hơn nữa, Dương Việt đối với em cũng không tệ, là bố mẹ anh ấy ngang ngược không biết điều. Còn nữa, người mất như đèn tắt, không cần so đo như vậy, dù sao em cũng phải sống tốt tiếp, hà tất phải gây khó dễ với người đã mất.”
“Em sẽ không đau khổ nữa, sau này sẽ càng cố gắng phấn đấu sống tốt, em còn muốn trở thành người vĩ đại như chị Minh Tâm nữa!”
Châu Vũ giãn hai mắt, lộ ra nụ cười rực rỡ, như bộ dạng lúc trước của cô.
Vẫn là một cô nhóc nhỏ, mới hôm nào vấn còn là nụ hoa đang hé nở, mà hiện tại xem ra, đã muốn nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
Con người, chỉ có trưởng thành, mới có thể biến mình ngày càng xuất sắc.
Cho dù là cái giá phải trả cho sự trưởng thành rất đắt, nhưng trả giá luôn xứng đáng!
Lúc này, ở ngã tư đường ngoài cửa có một cửa hàng bán hoa lớn.
Nhân viên giao hàng nói với ông chủ chuyện ngày hôm nay, ông chủ chỉ móm môi cười.
Anh vuốt ve đóa hoa hồng trắng đang nở rộ, nhẹ nói: “Không sao, chỉ cần cô ấy nhận một bó hoa khô kia là được.”
Anh đoán được Châu Vũ sẽ làm như vậy, cho nên cuối cùng đã bó một bó hoa khô có thể bảo quản vĩnh viễn.
Hoa khô này đã sử dụng hóa chất, hòa vào trong hoa thân rề rồi sấy khô, hương thơm mồi ngày sẽ khiến người ta cảm thấy mê man, đến cuối cùng sẽ rơi vào giấc ngủ say hoàn toàn.
.Tạ Quế Anh đặt tên cho hương liệu này là “Người đẹp ngủ trong rừng”, tên rất êm tai, làm cho người ta có cảm giác khổ sở, thậm chí còn có thể làm giấc mộng đẹp.
Lúc giấc mơ hạnh phúc nhất cũng là lúc con người sẽ ra đi.
“Nếu đã không tặng hoa nữa, tôi nghĩ tôi cũng nên ra sân rồi.”
Khóe miệng Hắc Ảnh cong lên nụ cười nham hiểm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Cô Vũ, hoa của cô, phiền cô ký nhận.”
Châu Vũ nhìn thấy một bó hoa baby, có chút mê mẩn.
Ý nghĩa của hoa baby là một trái tim trong sáng tốt đẹp.
Cô tiến đến cẩn thận ôm vào lòng, viết tên mình xuống.
Bên trong mỗi bông hoa, đều có một bức hình, mặt trên viết: Buổi sáng tốt lành, cô Vũ của anh.
Tuy rằng là máy tính đánh ra, những giữa những hàng chữ, cô vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của anh như cũ.
Cô thở dài thườn thượt nói: “Xin chào, sau này không cần gửi hoa nữa, anh Việt đã mất rồi, hoa này….không dùng đến nữa, vất vả cho các anh rồi.”
“Chuyện này….Anh Việt lúc trước đã thanh toán hoa cho cả năm, chuyện này không thích hợp lắm?”
“Đừng gửi hoa nữa, cho dù gửi, tôi cũng sẽ không nhận nữa, hà tất phải đi một chuyến tay không?”
“Vậy…. Được thôi.” Người giao hàng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi quay vê nói với ông chủ một tiếng, việc này tôi không thể làm chủ được.”
“Ừm, ngày mai không cần đến nữa.”
Châu Vũ thản nhiên nói.
Trở lại phòng nghỉ, cô đem lọ cắm hoa lên.
“Nếu tức cảnh sinh tình, vậy thì đem hoa vứt đi, tránh phải đau lòng.”
“Không sao, giữ lại đi, xem như là bó cuối cùng. Hơn nữa là hoa khô, có thể bảo quản rất lâu, coi là trang trí trong phòng.”
“Thật sự không vứt đi?”
“Không những không vứt, mà vẫn còn muốn giữ lại. Người có sai, hoa cũng không sai. Hơn nữa, Dương Việt đối với em cũng không tệ, là bố mẹ anh ấy ngang ngược không biết điều. Còn nữa, người mất như đèn tắt, không cần so đo như vậy, dù sao em cũng phải sống tốt tiếp, hà tất phải gây khó dễ với người đã mất.”
“Em sẽ không đau khổ nữa, sau này sẽ càng cố gắng phấn đấu sống tốt, em còn muốn trở thành người vĩ đại như chị Minh Tâm nữa!”
Châu Vũ giãn hai mắt, lộ ra nụ cười rực rỡ, như bộ dạng lúc trước của cô.
Vẫn là một cô nhóc nhỏ, mới hôm nào vấn còn là nụ hoa đang hé nở, mà hiện tại xem ra, đã muốn nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
Con người, chỉ có trưởng thành, mới có thể biến mình ngày càng xuất sắc.
Cho dù là cái giá phải trả cho sự trưởng thành rất đắt, nhưng trả giá luôn xứng đáng!
Lúc này, ở ngã tư đường ngoài cửa có một cửa hàng bán hoa lớn.
Nhân viên giao hàng nói với ông chủ chuyện ngày hôm nay, ông chủ chỉ móm môi cười.
Anh vuốt ve đóa hoa hồng trắng đang nở rộ, nhẹ nói: “Không sao, chỉ cần cô ấy nhận một bó hoa khô kia là được.”
Anh đoán được Châu Vũ sẽ làm như vậy, cho nên cuối cùng đã bó một bó hoa khô có thể bảo quản vĩnh viễn.
Hoa khô này đã sử dụng hóa chất, hòa vào trong hoa thân rề rồi sấy khô, hương thơm mồi ngày sẽ khiến người ta cảm thấy mê man, đến cuối cùng sẽ rơi vào giấc ngủ say hoàn toàn.
.Tạ Quế Anh đặt tên cho hương liệu này là “Người đẹp ngủ trong rừng”, tên rất êm tai, làm cho người ta có cảm giác khổ sở, thậm chí còn có thể làm giấc mộng đẹp.
Lúc giấc mơ hạnh phúc nhất cũng là lúc con người sẽ ra đi.
“Nếu đã không tặng hoa nữa, tôi nghĩ tôi cũng nên ra sân rồi.”
Khóe miệng Hắc Ảnh cong lên nụ cười nham hiểm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.