Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là Ôn Mạc Ngôn thì anh ta sẽ nghiêm túc, chăm chỉ xem hết tất cả mọi thứ, cực kỳ có trách nhiệm với những lựa chọn của mình.

“À phải rồi, chị gái anh… hay cũng chính là chỉ của Ôm Mạc Ngôn ấy, cô ấy muốn anh về nhanh lên đấy. Có khi lúc về tự anh lại có một cô gái phải đối phó đấy.”

“Cơ mà tôi không muốn đối phó với lại những cô gái khác, tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với em thôi. Đấy là nợ phong lưu của Ôn Mạc Ngôn, tôi không cần phải quan tâm đến nó.”

Anh ta bắt chéo hai chân, nói kiểu chả thèm quan tâm.

“Trước đây tôi cảm thấy anh rất đáng sợ, cảm xúc thì không ổn định, như vậy sẽ gây ra tai họa, nhưng bây giờ tôi lại thấy anh thật sự rất đáng yêu.

“Em so sánh xong mới thấy tôi tốt hả? Tôi chỉ nổi giận lúc em lừa tôi hoặc lúc có người làm em bị tồn thương thôi, lúc đấy tôi sẽ không không chế được cảm xúc của mình nữa. Em chính là công tác cảm xúc của tôi đấy, có hiệu không ph

Đột nhiên, hai mắt Thiện Ngôn sáng quắc lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Thư Hân, vẻ mặt trông có vẻ phức tạp.

Anh ta cảm thấy quyến luyến không muốn rời chọn này là bởi nơi đây có cô ta.

Nhưng mà, anh ta không chiếm nổi cả cái thế giới này, cũng không chiếm được cô ta cho riêng mình.

Bạch Thư Hân nghe vậy thì hai gò má ửng hồng, né tránh ánh mắt của anh ta, không tài nào có thể đối diện lại với ánh mắt ấy được.

Thiện Ngôn trông thấy cô ta như vậy thì không kìm được mà khẽ cong môi cười châm biếm.

Ngay cả dũng khí đề đối diện với anh mà cô cũng chẳng hề có

Hai tay anh ta siết chặt, trong lòng thầm chửi cái tên kia là đồ vô dụng, anh ta làm đủ mọi cách cũng không có được Bạch Thư Hân, thế mà tên đầy lại chỉ nghĩ đến việc trả thù.

“Ba ngày đi, cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi còn muốn tồn tại thêm ba ngày… có được không?”

“Chuyện này. Tôi không tự mình quyết được, anh cử quyết định đi “Ba horn nữa sẽ trở về, còn ba ngày tới này thì em cư ở bên cạnh tôi, có được không?”

“Được… được rồi.”

Cô ta lắp ba lắp bắp trả lời, giọng nói có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Anh ta bắt tay vào xử lý công việc, tự dưng thu lại cái tỉnh khó ở của mình, trông dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng hằn lên, điều này khiến cho Bạch Thư Hân đứng xem ngây hết cả người.

Năng lực của anh ta cũng một chín một mười với lại Ôn Mạc Ngôn.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, anh ta đã xem xong tất cả tài liệu công việc, cũng phân chia nhiệm vụ cho bên dưới xong xuôi.

“Sao hiệu suất làm việc của anh cao thế?” Bạch Thư Hân kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì tôi không muốn cái đống việc còn con đầy làm mất thời gian của tôi.”

Một ông giám đốc tới văn phòng để lấy tài liệu nghe anh ta nói vậy thì rùng mình.

Việc còn con sao Đồng tài liệu đây có liên quan đến việc công ty này có sống được hay không đấy, thậm chí trong đáy còn có hợp đồng trị giá hơn ba trăm năm mươi tỷ lần, thể mà vào miệng anh ta lại thành việc còn con tốn thời gian.

Ông ta cảm thấy mệt tim quá đi mất thôi.

“Làm xong rồi, chúng ta ra ngoài chơi thôi” Anh ta nắp bút máy vào, đứng dậy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK