Vivian rú lên vì đau đớn, người không biết còn tường chỗ này đang giết heo.
Cuối cùng đến khi Vivian bị đánh thành cái đầu heo Kỷ Nguyệt Trầm mới bớt giận, vội vàng đứa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện.
Trên đường, cô ta tiên tay gọi cho anh trai Kỳ Thiên Minh của mình.
“Anh, em đánh người rồi.”
“Đánh ai?”
“Vivian, cháu của vương hậu.
“Đánh cũng đánh rồi, anh sẽ giúp em dọn dẹp hậu quả”
“Vâng, vậy giao cho anh nhé.”
Kỷ Nguyệt Trâm cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm không kìm được hỏi: “Thực ra cô có thể tự mình xử Vivian, tại sao lúc đầu lại nhẫn nhịn như vậy?”
“Vết thương của cô không sao chứ? Vẫn còn thời gian rảnh rồi để hỏi cái này à?”
“Cũng không phải vấn đề gì lớn, bằng bỏ một chút là được.
“Trước đó sở dĩ tôi không tính toán với cô ta là vi thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng cô ta lại dám hếch mãi lên, tưởng rằng cháu của vương hậu là có thể hung hằng ngạo mạn. Lần sau gặp lại cô ta tôi sẽ không khách sáo nữa, dù sao hôm nay tôi cũng đánh cô ta rồi.” Kỷ Nguyệt Trâm không khách khí nổi, đánh lâu như vậy cũng coi như là trút được giận.
Cố Gia Huy nhanh chóng đến bệnh viện, cũng không trách cứ Kỷ Nguyệt Trâm khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Kỷ Nguyệt Trâm rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
“Em cứ bất cẩn như vậy, sau này làm sao anh có thể yên tâm để em ra ngoài?” Cố Gia Huy nhiều chặt mày lại, nói với vẻ không vui, nhưng trong giong điệu vẫn tràn ngập sự quan tâm.
“Vậy anh cứ dứt khoát dắt em vào thắt lưng, hoặc là biến em thành thứ gì nhỏ nhỏ đi để ngày nào cũng ở cạnh anh là được.”
“Anh cũng nghĩ như vậy đấy.” Cố Gia Huy cười bất lực.
“Bây giờ là tháng mấy rồi?”
“Cuối tháng sáu rồi.”
“Còn bao nhiều tháng nữa là chúng là kết hôn nhiề “Hai tháng, sao vậy?”
“Anh đã ghi danh cho em một lớp học để ngày nào em cũng có việc làm.” Anh lấy một thời khóa biểu đưa tới trước mặt cô.
Khóa đào tạo của đầu bếp địa ngục Gordon kéo dài trong hai tháng, vừa khéo sau khi kết thúc khóa học cô cũng phải quay về để chuẩn bị hôn lễ của mình.
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, đụng đến viết thương đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến.
“Sao anh lại ghi danh cho em vào lớp học này?”
“Còn không phải là vì ngày nào em cũng rất nhàn rỗi, luôn tự làm mình bị thương sao? Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy khoảng thời gian em đi học là khoảng thời gian yên ổn nhất, vì thế anh chỉ có thể đưa em đến trường để học hành cho tốt.”
“Nhưng… vị đầu bếp địa ngục này rất nghiêm khắc, làm sao ông ấy có thể dễ dàng tuyển sinh như vậy được? Hơn nữa… còn là người vô danh như em?”
“Em có thiên phú. Ông ấy đã xem Facebook của em và rất tán thường em. Vì thế chưa nói đến hai câu anh đã thuyết phục được ông ấy đồng ý cho em theo hoc.”