Cô đến gần anh ta hơn một chút, cơ thể cũng ghé sát vào nhau, cùng nhau sưởi ấm.
Mặc dù gió lạnh cũng sẽ lọt vào, nhưng mà tốt hơn là không có gì.
Không ai có thể chịu được việc nhìn người kia chịu lạnh, vậy thì hãy để hai người cùng nhau chịu đựng đi đi, ít nhất thì trái tim họ cũng ấm ấp.
Anh ta có rất nhiều đường nét sắc bén, giống như một thanh kiếm không vỏ, với những cạnh sắc bén, ánh mắt của anh ta rất dữ tợn và hung ác, khiến người ta sợ hãi khi nhìn trực diện.
“Diên, điều tôi sợ nhất là nợ ân tình của cậu”
“Tại sao?”
“Bởi vì ân tình của cậu quá nặng”
Cô nói khẽ, đôi mắt lim dim.
“Tôi vẫn cảm thấy thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi, cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng này. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng cậu mặc váy công chúa, không nói lời nào, cũng không cười nữa. Nhưng nếu cậu vẫn nghiêm túc dõi theo tôi, sẽ là một bông hoa ở trong lòng bàn tay tôi”
“Lúc đó tôi cảm thấy trên thế giới này sao lại có người tốt đẹp đến mức này, cho dù ông trời sẽ tàn nhẫn bẻ gãy một cánh chim của cậu, biến cậu trở thành một con hoàng yến nhốt trong lồng thì cậu vẫn tốt đẹp như cũ. Sạch sẽ mà tinh khiết, như một cô công chúa đích thực.
trong câu chuyện cổ tích xưa, rất cần sự bảo vệ của hoàng tử và ky sĩ”
“Cậu luôn mang đến cảm giác đơn thuần tinh khiết, không chứa một tia tạp chất nào, tôi thích làm bạn với cậu, không bao giờ phải mệt mỏi.
Thật ra tôi biết cậu có bí mật, cậu cũng rất khổ sở, nhưng cậu chưa bao giờ nói ra, chưa bao giờ đem đau khổ của mình trút lên người người khác. Cậu không cầu người khác cùng nhau chia sẻ nỗi đau của cậu, luôn tự mình gánh chịu nó. Không phải cậu không tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng chính vì cậu quá lương thiện nên không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng đau khổ như vậy”
“Trong mắt tôi, Diên luôn luôn cho tới tận lúc này đều là người tốt nhất, cho dù trong hình hài bé trai hay bé gái. Trở thành bạn của cậu, tôi luôn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất chia sẻ với cậu. Cậu chưa bao giờ được trải qua lễ mừng năm mới của phương Đông, tôi liền tỉ mỉ chụp từng tấm ảnh thật đẹp rồi gửi sang cho cậu. Cậu muốn ăn bánh ngọt, tôi liền đi học cách làm. Cậu muốn đi chơi, tôi liền mang cậu đi.
Cậu muốn ăn lẩu, tôi liền hâm nước xương heo cho cậu”
“Gậu có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ, chỉ muốn giữ lại điều tốt nhất trên đời cho cậu. Nhưng mà tôi đã đánh mất một Diên tốt như vậy, tôi không dám tìm kiếm tin tức của cậu, không dám nghe người khác bàn luận về cậu, vì mỗi lần nghe được đều là những điều không tốt.”
“Tôi trước sau vẫn cảm thấy bản thân đã biến một người cực tốt thành người xấu, mà cái kẻ xấu xa này thân mang tội ác ngập trời, có thể thẳng tay làm hại bất cứ kẻ nào, lại chỉ buông tha cho một mình tôi.
Cậu nói con người cậu sao lại nặng tình như vậy chứ? Ép tôi đến mức sắp không thở nổi nữa rồi, Diên”
“Tôi hối hận, thực sự hối hận. Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Cậu luôn miệng nói không liên quan gì đến tôi, tôi cũng rất muốn tin tưởng vào điều đó, nhưng tôi biết đây đều là tự lừa mình dối người.
Tôi chính là chất xúc tác đẩy cậu vào vực sâu vạn trượng”
“Cậu… có phải sẽ không về được nữa, phải không?”
Cô rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc cũng đem những lời nói chôn sâu trong đáy lòng nói ra.
Sảng khoái, thích thú, tràn đầy vui vẻ.
Những lời này, khiến cho cô hít thở không thông.
Đây là lần đầu tiên Diên nghe cô nói nhiều như thế, trong lòng vô cùng xúc động, nhưng nội tâm lại tràn đầy thống khổ cô quạnh.
Chuyện kia quả thật là chất xúc tác.
Cắt đứt tất cả khả năng tự yêu quý bản thân của cậu.
Mặc dù gió lạnh cũng sẽ lọt vào, nhưng mà tốt hơn là không có gì.
Không ai có thể chịu được việc nhìn người kia chịu lạnh, vậy thì hãy để hai người cùng nhau chịu đựng đi đi, ít nhất thì trái tim họ cũng ấm ấp.
Anh ta có rất nhiều đường nét sắc bén, giống như một thanh kiếm không vỏ, với những cạnh sắc bén, ánh mắt của anh ta rất dữ tợn và hung ác, khiến người ta sợ hãi khi nhìn trực diện.
“Diên, điều tôi sợ nhất là nợ ân tình của cậu”
“Tại sao?”
“Bởi vì ân tình của cậu quá nặng”
Cô nói khẽ, đôi mắt lim dim.
“Tôi vẫn cảm thấy thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi, cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng này. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng cậu mặc váy công chúa, không nói lời nào, cũng không cười nữa. Nhưng nếu cậu vẫn nghiêm túc dõi theo tôi, sẽ là một bông hoa ở trong lòng bàn tay tôi”
“Lúc đó tôi cảm thấy trên thế giới này sao lại có người tốt đẹp đến mức này, cho dù ông trời sẽ tàn nhẫn bẻ gãy một cánh chim của cậu, biến cậu trở thành một con hoàng yến nhốt trong lồng thì cậu vẫn tốt đẹp như cũ. Sạch sẽ mà tinh khiết, như một cô công chúa đích thực.
trong câu chuyện cổ tích xưa, rất cần sự bảo vệ của hoàng tử và ky sĩ”
“Cậu luôn mang đến cảm giác đơn thuần tinh khiết, không chứa một tia tạp chất nào, tôi thích làm bạn với cậu, không bao giờ phải mệt mỏi.
Thật ra tôi biết cậu có bí mật, cậu cũng rất khổ sở, nhưng cậu chưa bao giờ nói ra, chưa bao giờ đem đau khổ của mình trút lên người người khác. Cậu không cầu người khác cùng nhau chia sẻ nỗi đau của cậu, luôn tự mình gánh chịu nó. Không phải cậu không tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng chính vì cậu quá lương thiện nên không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng đau khổ như vậy”
“Trong mắt tôi, Diên luôn luôn cho tới tận lúc này đều là người tốt nhất, cho dù trong hình hài bé trai hay bé gái. Trở thành bạn của cậu, tôi luôn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất chia sẻ với cậu. Cậu chưa bao giờ được trải qua lễ mừng năm mới của phương Đông, tôi liền tỉ mỉ chụp từng tấm ảnh thật đẹp rồi gửi sang cho cậu. Cậu muốn ăn bánh ngọt, tôi liền đi học cách làm. Cậu muốn đi chơi, tôi liền mang cậu đi.
Cậu muốn ăn lẩu, tôi liền hâm nước xương heo cho cậu”
“Gậu có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ, chỉ muốn giữ lại điều tốt nhất trên đời cho cậu. Nhưng mà tôi đã đánh mất một Diên tốt như vậy, tôi không dám tìm kiếm tin tức của cậu, không dám nghe người khác bàn luận về cậu, vì mỗi lần nghe được đều là những điều không tốt.”
“Tôi trước sau vẫn cảm thấy bản thân đã biến một người cực tốt thành người xấu, mà cái kẻ xấu xa này thân mang tội ác ngập trời, có thể thẳng tay làm hại bất cứ kẻ nào, lại chỉ buông tha cho một mình tôi.
Cậu nói con người cậu sao lại nặng tình như vậy chứ? Ép tôi đến mức sắp không thở nổi nữa rồi, Diên”
“Tôi hối hận, thực sự hối hận. Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Cậu luôn miệng nói không liên quan gì đến tôi, tôi cũng rất muốn tin tưởng vào điều đó, nhưng tôi biết đây đều là tự lừa mình dối người.
Tôi chính là chất xúc tác đẩy cậu vào vực sâu vạn trượng”
“Cậu… có phải sẽ không về được nữa, phải không?”
Cô rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc cũng đem những lời nói chôn sâu trong đáy lòng nói ra.
Sảng khoái, thích thú, tràn đầy vui vẻ.
Những lời này, khiến cho cô hít thở không thông.
Đây là lần đầu tiên Diên nghe cô nói nhiều như thế, trong lòng vô cùng xúc động, nhưng nội tâm lại tràn đầy thống khổ cô quạnh.
Chuyện kia quả thật là chất xúc tác.
Cắt đứt tất cả khả năng tự yêu quý bản thân của cậu.