Logic kiểu gì đâu?
“Vậy tôi cũng biến cô xấu một chút được không?”
“Không được không được… anh có thể để tôi ngốc ngếch thêm một chút. Dù sao Cố Gia Huy cũng thông minh, để anh ấy dạy tôi là được rồi.”
“Cô cứ nhắc đến Cố Gia Huy mãi, anh ta là gì của cô.”
“Anh ấy… anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.”
“Vậy cô ngẩng đầu lên xem người trước mặt có phải là anh ta hay không.”
“A? Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy có một gương mặt quen thuộc đứng đó.
Khóe miệng anh giơ lên, nở một nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh có bóng dáng của chính mình.
Cố Gia Huy!
Hứa Minh Tâm kích động, muốn đứng dậy ôm anh.
Nhưng vừa mới đứng dậy lại ngã trở về.
Chân cô rất đau!
“A!” Hứa Minh Tâm đau kêu thành tiếng, cái mông đập xuống đất, càng ngày càng đau.
Bây giờ Cố Gia Huy mới phát hiện ra Hứa Minh Tâm không bình thường, anh vội vàng ngồi xổm xuống. Phát hiện mắt cá chân của cô đã sưng phồng lên, đỏ ửng, nhìn mà giật mình.
“Sao lại thế này?”
Anh nhíu mày, đưa tay cởi giày của cô xuống rồi kiểm tra vết thương.
“Vì em muốn lấy thẻ nhân duyên nên đã không cẩn thận mà dẫm phải rêu xanh. Em chậm quá nên khi em lấy được thì các cô ấy đã đi cả rồi, em cũng không ra được, chỉ có thể ngồi đây đợi Bạch Thư Hân về.”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ đáng thương “Em không biết tìm anh à?” Cố Gia Huy nhíu mày rồi nói.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được sự tức giận của anh thì trái tim như giật thót lên.
Xong đời rồi, Cố Gia Huy tức giận.
“Em… em sợ anh không tiện, sợ rằng những người kia biết quan hệ của chúng ta.”
“Nếu em mà như thế này nữa thì anh sẽ nói cho toàn thế giới biết em là vợ chưa cưới của anh.”
“Không…”
“Đến cùng em có xem anh là chồng chưa cưới của mình hay không vậy? Anh là đồ trang trí đúng không?”
Lần này Cố Gia Huy đã tức giận thật rồi, anh giận cô ở lúc quan trọng nhất không hề nghĩ tới anh, luôn đặt anh ở ngoài vòng suy nghĩ của mình.
Cố Gia Huy ghét Hứa Minh Tâm như thế, cô khiến cho anh cảm thấy mình rất vô dụng, còn chẳng thể bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Anh không cần cô bảo vệ, anh chỉ cần cô chăm sóc tốt chính bản thân cô là được rồi.
Đầu óc của cô vốn đã không đủ dùng rồi còn dốc hết tâm sức mình lo nghĩ cho anh.
Anh có tài đứng gì chứ?