Nhưng vẫn không thể khống chế nổi, cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống.
“Không khóc, không khóc, Cố Gia Huy đã không có ở đây rồi mình khóc cho ai xem chứ.”
Chỉ có ở trước mặt người yêu thì mới có thể khóc một cách không chút e dè nào.
Bởi vì Hứa Minh Tâm biết rằng cho dù mình có quậy có khóc thì Cố Gia Huy chắc chắn sẽ chiều mình.
Nhưng bây giờ cô đã làm mất người mà cô yêu nhất rồi.
Hứa Minh Tâm nhìn đề toán trước mắt, những ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo kia dần trở nên mơ hồ.
Tí tách.
Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ uống trang giấy, loang ra làm nhòe đi màu mực.
Hứa Minh Tâm rất muốn khóc to lên một lần, dù sao chỗ này cũng không có ai. Cô vẫn luôn kiềm chế từ hôm qua cho tới bây giờ, trong lòng cảm thấy rất đắng chát.
Giống như là ăn mướp đắng, giống như là ăn phải hoàng liên.
Ngay lúc cô định khóc to một trận thì đột nhiên có một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm hơi ngẩng người thì nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Cố Gia Huy tới rồi.
Không thể để anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác khổ sở này của mình được.
Cô vội vàng quay người, lau đi nước mắt rồi nói: “Sao… sao anh lại tới đây.”
“Anh không tới thì sao biết em còn đang vì anh mà đau lòng rơi nước mắt chứ hả?” Giọng nói của Cố Gia Huy rất dịu dàng. Anh nhìn cơ thể gầy gò của cô mà chẳng thể nào tức giận được. Sao cô nhóc này có thể đần tới mức này chứ, sao không hỏi anh nghĩ như thế nào?
Nếu như anh thật sự chê cô thì từ khi bắt đầu đã không trêu chọc cô rồi.
Nếu đã trêu chọc thì anh cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bảo vệ và yêu thương cô cả đời. “Không phải em khóc vì anh, mà là vì đề khó quá mà thôi.”
“Bài này anh giảng cho em rồi.”
Cố Gia Huy nhìn thoáng qua trang sách rồi nói.
“Vậy thì sao chứ, em ngốc lắm, không biết chính là không biết. Anh có giảng đi giảng lại mấy lần đi chăng nữa thì em cũng không hiểu được.”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tức giận, không phải cô tức Cố Gia Huy mà là đang tức chính mình.
Tức mình vô dụng, chẳng khác gì đồ ăn hại cả.
Hứa Minh Tâm cầm sách lên rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng lần này Cố Gia Huy không để cô đi.
Nếu để cô đi lần nữa thì sợ rằng mình là thằng ngốc rồi. Anh vội vàng kéo cô vào lòng mình, tham lam mà hít lấy mùi hương trên người cô.
Tối qua Cố Gia Huy uống say, cả đêm không thể yên giấc, bởi vì trong lòng thiếu mất một người.
“Anh… anh buông em ra.”
Hứa Minh Tâm giãy dụa nhưng lồng ngực anh cứ như tường đồng vách sắt, cô không thể nào thoát ra được.
Cuối cùng cô mệt đến nỗi thở hồng hộc, hai mắt hồng hồng.
Vì sao mà Cố Gia Huy không chịu buông tha cho chính mình chứ.
“Anh nói lời phải giữ lời chứ hả. Anh nói để em đi vậy bây giờ anh đang làm cái gì?”