Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn rất ồn, đảm lang băm các người Các người không trị khỏi cho cô ấy thì tôi tìm bác sĩ quyền uy nhất đến tr “Bà xã, bọn họ đều là phế vật, bọn họ vô dụng làm, anh sẽ chữa khỏi cho em thôi. Chúng ta về nhàchữa bệnh, em nhìn em đi, cứ bất cẩn như thế đấy, lúc nào cũng làm bần quần áo. Nhưng mà không sao, có ông xã ở dây, ông xã giặt sạch sẽ cho em nhé.” Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải

Ngôn Dương cẩn thận từng chút bể Thẩm Thanh lên từ giường phẫu thuật, bước đi nghiêng ngà

Do tác dụng thuốc mê vẫn chưa hết,

Ông ấy suýt thì ngã xuống đất, nhưng vẫn giữ chặt Thẩm Thanh, không nỡ để bà ấy bị và phải.

Mỗi một bước ông ấy đi đều nghiêng nghiêng ngày ngà, nhìn bóng lưng kh củi của ông ấy, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi niềm đau thương.

Ngôn Dương về tới nhà bèn nhốt mình trong phòng, lau sạch vết máu trên người Thẩm Thanh.

Còn thay một bộ đồ mới cho bà ấy.

Biết bà ấy thích mặc váy, ông ấy cố ý thay một bộ váy màu lam sáng nho nhã cho bà ấy, trông rất cao quý cổ điển.

Ông ấy thấy tóc bà ấy rối tung bèn chải đầu lại cho bà, vừa chải đầu vừa ni non thẩm thì: “Bà xã, em có còn nhớ lần đầu gặp nhau của chúng ta không? Anh theo Ngôn Minh Hi tham gia yến tiệc thì nhìn thấy em, em đi về phía Ngôn Minh Hi, khoảnh khác đó anh cảm thấy tất cả những ánh đến ở đó đều chiều rọi lên người em. Em năng tay chào hỏi anh, trên mặt là mộtnụ cười xán lạn. Lúc đó anh còn nghĩ là em đang chào anh cơ đấy, anh còn đỏ mặt đỏ tại, vui mừng lắm cơ Nhưng không ngờ em lại được Ngôn Minh Hi ôm vào lòng, lúc đó anh cực kì buồn bã.”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên… Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh cả, nhưng rất rõ ràng rằng anh đã yêu em”

“Từ đó trở đi, lần nào gặp em, anh cũng nhiệt tình chào hỏi, có thể kết hôn với em là may mắn lớn nhất cả đời của anh. Cho dù đứa bé mà em mang thai không phải của anh đi nữa thì cũng chả sao, thằng bé vẫn gọi anh là bố, gọi em là mẹ, chúng ta mới là một nhà ba người mà.”

“Thẩm Thanh, em không phải sợ, đợi một chút bác sĩ đến rồi sẽ không có vấn đề gì lớn đầu, em sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Nhưng Ngôn Dương đợi lâu thật lâu cũng không thấy bác sĩ đến,

Ông ấy mất kiên nhẫn nên đi mở cửa, nhìn thấy Ảnh Hoa Bì ở cửa bèn chất vấn: “Bác sĩ đâu? Không phải tôi đã bảo anh đi tìm bác sĩ sao, tìm hết bác sĩ giỏi nhất trên trái đất này đến đây, mặc kệ là khoa thân kinh hãy khoa xương khớp..”

Ảnh Hoa Bỉ nhìn bộ dụng điện đại của ông ấy, giọng nói Ảnh Họa Bì cũng khàn đặc ồ ồ Thẩm Thanh… không cứu được nữa đâu, bà ấy đã chết rồi.”

“Cậu nổi bậy!” Ngôn Dương trở nên kích động, vung một đấm về phía Ảnh Họa Bì làm ông ta phải lùi lại vài bước: “Tôi biết cậu không thích Thẩm Thanh, cho rằng là bà ấy đã hại tôi, nhưng cậu không thể nguyền rủa bà ấy như thế. Bà ấy vẫn sống rất tốt, bà ấy vẫn thở đều, tim vẫn đập, cơ thể vẫn ấm nóng cơ mà. Sao bà ấy lại chết được, anh còn nói bậy như thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Qua mấy ngày nữa, thời tiết ấm lên, thi thể ở trong nhà sẽ trở nên thối rữa, thi thể phát ban, sẽ cứng lại…”

“Cậu im đi!”

Ngôn Dương lại đấm thêm một cái nữa, Ảnh Họa Bì cũng không biết né ra, cứ chịu đánh như vậy.

Bị đánh thổi lui một bước rồi lại tiến lên một bước.

“Anh có thể tự lừa mình nhưng anh đừng làm lớ giờ hạ tầng Anh muốn Thẩm Thanh chết không nhằm mắt ư?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

Ngôn Dương cũng không chịu nổi nữa, bùng nó một cách triệt để.Ông ấy quỳ ra đất một cách thảm hại, ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt tuôn như thác đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK