Sau này nếu muốn ở bên Ôn Mạc Ngôn, cô ấy sẽ không giả dối, sẽ thẳng thắn giải thích mọi chuyện.
Cô yêu Lệ Nghiêm một cách nhiệt liệt, cũng làm không ít việc.
Nhưng cô ấy không hối hận!
Thiện Ngôn nghiến răng, sau đó thả lỏng vai mình. “Không ai hy vọng người phụ nữ của mình sẽ phát sinh bất cái gì người khác, nhưng anh yêu em đến mức có thể bỏ qua những khuyết điểm này. Anh không quan tâm em đã từng qua lại với ai, anh chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của em, và anh sẽ hoàn toàn phụ trách.”
“Phụ trách hoàn toàn. ”
Bốn chữ này … có lớn quá không? “Đúng vậy, nếu không phải anh thì cũng sẽ là kẻ vô dụng kia. Tuy rằng anh luôn coi thường hắn, nhưng phải thừa nhận anh cũng yêu em, rất yêu em. Lý do yêu em cũng là do một nửa ảnh hưởng từ hắn.”
“Anh ở trong cơ thể của hắn, và cũng không tiếp xúc nhiều với phụ nữ. Em là người khiến anh không thể nào quên. Cùng với việc em để anh ra ra ngoài, anh biết … ý nghĩa sự xuất hiện của anh là vì anh muốn để bảo vệ ai đó!”
“Người đó là em!”
“Chỉ trách là anh không ra sớm hơn, tên vô dụng này cũng không gặp em sớm hơn, nếu không em đã là của anh. Tất cả đều là do cái thứ vô dụng kia, thật ngu ngốc, không theo đuổi nổi một người con gái!”
“Tại sao luôn gọi anh ấy là kẻ vô dụng? Hiện tại anh ấy không phải đã tốt hơn nhiều sao?”
“Quen rồi, không thay đổi được.”
Giọng điệu của anh ta buồn buồn, bởi vì Bạch Thư Hân không ngừng nói về Ôn Mạc Ngôn Bạch Thư Hân nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là anh ta đang gian chính mình, cảm giác rất khó tả.
Họ rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng họ hoàn toàn giống nhau.
Cô ấy đè nén suy tư, không muốn tiếp tục suy nghĩ, thúc giục anh ta mau chóng rời đi.
Bên ngoài trời đang tối. Anh ta ở đây có ý nghĩa gì?
Thiện Ngôn không muốn rời đi, cô ấy đã muốn đóng cửa lại nhưng anh đã chặn cửa và nói: “Giữa các cặp đôi yêu nhau không phải nên ôm hôn sao?”
“Đúng?”
Tại sao anh ta lại hiểu rõ vậy, anh ta còn biết điều này?
Cô ấy còn chưa biết trả lời thế nào, nhưng không ngờ anh ta lại cúi người hôn lên má cô một cái. “Lần sau là miệng, em phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Thấy cô chưa hết mờ mịt, Thiện Ngôn không khỏi nhếch mép cười đắc thắng rời đi.
Bạch Thư Hân mãi phản ứng lại, sở sở gò má, cảm thấy vô lực.
Với tính cách hoàn toàn khác với On Mạc Ngôn này, cô không thể chịu đựng được nữa rồi.
Cô ấy quay vào nhà, gọi điện cho Cố Gia Huy và nói với anh rằng lúc này Ôn Mạc Ngôn đang ở bên cô ấy, cũng nói với anh những gì họ đã thương lượng trong hai tháng và xin anh cho cô ta thời gian.
Hai tháng … Sẽ luôn có một sự thay thế nào đó.
Cố Gia Huy cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng anh ta đã an toàn và không làm ai bị thương.
Cúp điện thoại, mọi thứ im lặng lại.
Cô tĩnh tâm lại, tắm rửa rồi lên giường nằm.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, cô ấy lo lắng cho Lệ Nghiêm, nhưng cô cũng nhớ Ôn Mạc Ngôn,