“Em cũng không biết… anh ấy bảo em chỉ cần trông chị, chỉ cần trông cẩn thận là được rồi. Em muốn đưa anh trai em đi cùng, anh trai em cũng không hạnh phúc khi ở trong ngôi nhà đó. Bố không thích anh ấy và anh ấy cũng không có thích bố, nhưng mà anh ấy không đi… anh ấy nói rằng anh ấy đã không thể đi nữa. Nhưng mà em thì vẫn còn cơ hội”
“Em đi rồi thì bố cũng không quan tâm, vì vậy… em đã đến đây”
Khi Hứa Minh Tâm nghe thấy điều này thì tâm trạng của cô phức tạp không thể diễn tả được.
Phó Minh Tước là ai?
Tội ác tày trời không thể tha thứ được, không có lương tâm và cũng không hề có điểm mấu chốt, anh ta chính là một con dao trong tay của người khác.
Phó Minh Nam yêu cầu anh ta giết ai thì anh ta sẽ giết người đó, bất chấp hậu quả.
Anh ta liên tục nói rằng anh ta sẽ bảo vệ cô, vì nguyện vọng cuối cùng của chị gái cô. Nhưng mà trong lúc nguy kịch thì anh ta lại đưa dao ra để giúp đỡ người khác.
Đối với chuyện của đứa trẻ, cô đã rất buồn đến mức không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Thực ra thì… ai cũng gặp có chuyện khó xử của mình, thân bất do kỷ.
Ngay cả khi Phó Minh Tước không tiết lộ tung tích của tên khủng bố thì liệu Lucia có từ bỏ sao?
Lúc còn mấy ngày nữa cô sinh con thì cô ta nhất định sẽ có hành động.
Chỉ là anh ta đã giúp thúc đẩy tình trạng đó xảy ra nhanh hơn.
Phó Minh Tước…
Cô thực sự không biết nên ghét hay nên cảm thông với anh ta.
Nhưng mà, những người đáng thương thì tất sẽ có điều đáng hận.
Cô không mong anh ta chết, nhưng mà cô cũng không thể quan tâm được nữa.
Sau lần đó thì ai đi đường đó, không dính dáng gì đến nhau nữa.
Nếu như anh ta chết đi thì cô sẽ nể mặt chị gái mình mà đi nhặt xác và tiễn anh ta đoạn đường cuối cùng, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi.
Cô cụp mắt rồi khuấy kem trong ly, ăn hết miếng này đến miếng khác.
“Anh Huy?”
Đúng lúc này thì Phó Thanh Viên đột nhiên kêu một tiếng.
Cô sững người một lúc, sau đó nhìn lên.
Cách đó không xa thì Cố Gia Huy phong trần mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi, cho thấy anh đã chạy một đường đến đây.
Cô đột ngột đứng dậy, không hiểu vì lý do gì mà hoảng loạn một lúc.
Có lẽ vì không nhắn tin nói cho anh biết mà lại lén lút chạy ra ngoài, cho nên cô có chút chột dạ.
Cố Gia Huy nheo mắt lại, nhìn về phía anh với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cái đó… anh đã làm xong việc của mình chưa? Chúng ta, chúng ta cũng đã chơi xong rồi, về nhà… chúng ta về nhà đi..” Cô không dám nhìn vào mắt anh, nói chuyện lắp bắp.
“Thanh Viên, cậu ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh.”
“Vâng!” Thanh Viên ngoan ngoãn gật đầu.
Anh không nói gì chỉ kéo Hứa Minh Tâm đi, công viên giải trí đông nghịt người, cuối cùng anh cũng đưa cô đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Cố Gia Huy…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì anh đã ép mạnh người cô lên cửa xe.