Cô ấy nhìn thấy mà phiền lòng, nếu như sớm biết hoàn thành nhiệm vụ thì cô đã đổi sim điện thoại rồi.
Nửa năm nay cô ấy không dùng sim này là bởi vì nhiệm vụ có tính tư mật thông tin cá nhân cũng không được phép mang vào.
Cho nên nửa năm nay cô ấy không có bất kỳ liên lạc vì với thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày cô ấy đều sống trong tiếng nổ của súng đạn, không muốn chết và cũng không dám chết.
Bởi vì mỗi ngày cô ấy cần phải chữa trị cho những chiến sĩ bị thương, chữa hết người này đến người khác.
Cuộc sống bận rộn cũng khiến cho cô ấy dần dần quên đi những đau khổ mà Lệ Nghiêm mang đến cho mình.
Nhưng khi cô ấy rảnh rỗi thì nó lại quay trở lại, trong đầu cô lại không kìm được mà hiện lên cái ngày mình mặc váy cô dâu, được bố mình dắt day đưa đến thảm đỏ.
Nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn thì lúc này cô ấy đã là vợ của Lệ Nghiêm, cùng anh ta kề vai sát cánh và là người hợp tác tốt nhất.
Nhưng thế giới này không có “nếu u”. Cô ấy nở nụ cười chế giễu mình, trực tiếp tắt máy.
Cho dù tửu lượng của cô ấy đã tốt hơn, nhưng uống đến cuối cùng người cũng ngà ngà say.
Có người đến trước mặt cô ấy bắt chuyện, hình như cô ấy nhìn thấy một gương mặt rất xấu xí.
Người đó nói năng rất lẳng lơ với cô ấy, thậm chí còn động tay động chân. Cố Yên là người nóng tính, chưa được hai câu đã bắt đầu đánh nhau.
Đến cuối cùng cô ấy hơi mơ hồ, và không còn biết sau đó có chuyện gì xảy ra nữa.
Ngày thứ hai cô ấy tỉnh lại với cái đầu đau như muốn nổ tung. Cô ấy ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, chứng tỏ mình đang ở trong bệnh viện.
Ai đưa cô ấy đến đây? Tối hôm qua cô ấy ngất đi từ lúc nào?
Cô ấy không có gì đáng ngại cả nên vốn không cần ở trong bệnh viện.
Cô ấy chống cơ thể xuống dưới đất, đúng lúc ấy có một cô y tá đẩy cửa vào. Nhìn thấy cô ấy như vậy, cô y tá đó lập tức đi lên phía trước dìu đỡ.
“Cô không sao chứ? Tối hôm qua cô nên rất nhiều, suýt chút nữa thì nôn hết a-xít trong dạ dày ra rồi.”
“Ai đưa tôi đến đây?”
“Bác sĩ Doanh.”
Lệ Nghiêm…
Trong đầu cô ấy lập tức hiện lên dáng vẻ của Lệ Nghiêm. Trái tim cô ấy hơi trùng xuống, đau đớn giống như nghẹn ở cổ họng vậy.
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối hôm qua cô đánh nhau, đập vỡ chai rượu lên đầu người khác. Có người gọi 115, bác sĩ Doanh chạy qua đó. Hơn nữa bác sĩ Doanh còn khâu lại vết thương của người đó, người đó vốn muốn kiện cô, nhưng bác sĩ Doanh nói vài ba câu đã khiến cho người đó á khẩu không nói được lời nào. Tiền thuốc men của người đó cũng để cho bác sĩ Doanh gánh chịu.
Cố Yên nghe đến lời này, khóe miệng nhếch một đường cong mờ nhạt mà ngay cả cô ấy cũng không nhận ra.
Với tính cách của Lệ Nghiêm, nói có lý có chứng, trực tiếp tấn công lòng người khác thì nhất định dùng luật pháp để dọa đối phương.
“Sau đó thì sao?”