Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Minh Tước nói một cách ác độc và gay gắt, nhưng lại nói trúng tim đen.

Mỗi lời nói đều giống như một cái gai nhọn hung hăng đâm vào trái tim anh ta, ngay lập tức trái tim liền rỉ máu và máu me đầm đìa.

Phó Minh Tước nhìn bóng dáng anh †a, cao ngất thẳng tắp, cũng vô cùng cứng ngắc.

Hai tay anh ta đặt ở eo không ngừng nắm chặt lại, siết chặt nắm tay.

Anh ta hài lòng nhìn thành quả, lời nói của anh ta giống như hạt giống, phân bón là sự không cam lòng, tức giận của Hắc Ảnh, chỉ cần tưới không ngừng sẽ dần dân lớn lên.

“Phó Thiết Ảnh, cậu thật sự rất hợp với cái tên này, những gì cậu sao chép luôn là cuộc sống của người khác, không có một cuộc sống của riêng mình. Mỗi người cậu tiếp xúc sẽ không yêu thích bộ dáng thật của cậu..”

Trước khi anh ta nói xong Hắc Ảnh rốt cuộc cũng bạo phát.

Lời nói của Phó Minh Tước giống như phơi bày vết thương ở nơi sâu nhất trong lòng anh ta ra, một lần nữa xé rách nó ra, mang máu thịt đầm đìa bày ra trong không khí còn xát muối nên đó.

Tốc độ của Hắc Ảnh rất nhanh xoay người bước vọt lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương của Phó Minh Tước hung hăng đấm lên đó.

Phó Thiết Ảnh liên tục hỏi không ngừng hồi lâu, tìm không thấy bức thư thứ hai.

Châu Vũ chỉ để lại ba chữ, không thêm một chữ nào nữa.

Ngay cả Hứa Minh Tâm còn ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng phải thao thao bất tuyệt rất nhiều.

Phó Thiết Ảnh cũng không suy sụp bao lâu, ngày hôm sau liên giống như gà đổ máu.

Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy dậy ăn sáng, vợ chồng Cố Đình Sâm cũng ở đấy, họ đang muốn quay về nhà cũ, ở đây quấy rầy cuộc sống của hai người bọn họ cũng không tốt.

Về phần Phó Thiết Ảnh, ân oán không phải ngày một ngày hai liền có thể gỡ bỏ, bọn họ có thể thường đến thăm.

Không vội hai ngày này, dù sao băng đông ba thước, không chỉ trong một ngày.

Phó Thiết Ảnh là người đến cuối cùng.

“Thằng tư đến rồi, mau ngồi xuống, cũng không biết con thích ăn món Trung hay món Tây, đều chuẩn bị cho con hết rồi.”

Úy Như nhiệt tình nói.

“Mẹ, con đều ăn được, không kiêng ăn.

Phó Thiết Ảnh kéo ghế dựa ngồi xuống, từ từ nói.

“Con…Con nói cái gì?”

Úy Như kích động nhìn anh, âm thanh run rẩy.

“Bố mẹ, đợi lát nữa con tiên hai người về nhà cũ. Chị dâu, em muốn cùng chị đi học nấu ăn, buổi sáng thì học việc ở nhà hàng đồ Tây của chị, buổi chiều thì đến Tập đoàn thực hành, anh, anh nói xem được không?”

Phó Thiết Ảnh nhìn bọn họ, vốn nghĩ rằng xưng hô thế này nhất định không được tự nhiên, nhưng không ngờ cũng khá suôn sẻ.

Khi anh nhìn Cố Gia Huy, lúc gọi “anh”, trong lòng tự nhiên lại có cảm giác vui sướng nhẹ nhàng.

Thà nói Cố Gia Huy là kẻ địch, cũng không nói là đối thủ đáng nể.

Nguyên nhân chính là vì anh em, cho nên không cam lòng tụt lại phía sau.

Không muốn kém hơn so với anh, chỉ có thể làm tốt hơn mạnh hơn.

Sở dĩ anh mạnh mẽ, động lực chính của bản thân mấy năm nay chính là Cố Gia Huy.

Tuy rằng hai người chưa bao giờ gặp mặt, nhưng Cố Gia Huy đã cho anh sự cổ vũ rất lớn.

Mặt khác trên bàn cơm bốn người, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK