Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi ở của người Vikla là điểm giao nhau của chủng tộc da đen và da trắng, dân cư hai bên thường xuyên bạo loạn khiến Liên Hợp Quốc đau đầu.

“Cố Gia Huy, anh đến rồi. Thím, Helen, hai người có thể đi làm việc rồi, để chúng tôi ở đây nói chuyện”

Helen thật sâu nhìn anh, khi nghe được lời này, liền đi theo mẹ Bạch rời đi: “Lệ Nghiêm, chúng ta là anh em, cậu lẽ nào không thể đưa ra một lời giải thích sao?”

Cố Gia Huy hung hãng liếc mắt một cái, chờ người khác rời đi, giọng nói trầm thấp khàn khàn phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Ban đầu anh không đồng ý để Lệ Nghiêm đến với Cố Yên, nhưng cô cứ nẵng nặc muốn đi Không thể cản họ, nhưng đổi lại một câu trả lời như vậy, không ai có thể chấp nhận được.

“Những gì anh thấy hiện tại là lời giải thích của tôi. Helen và tôi đã kết hôn và luật pháp của chúng tôi được nhà nước bảo vệ. Tôi biết anh đến vì Cố Yên, nhưng… đã quá muộn.

Khi Cố Yên tìm thấy tôi, tôi đã kết hôn”

“Tôi chỉ có thể nói rãng giữa tôi và cô ấy là có duyên mà không có phận”

“Chỉ một câu “có duyên mà không có phận” là cậu muốn hoàn toàn gạt bỏ sao? Tôi ngay từ đầu đã nói, cậu là anh trai, tôi cũng là anh trai. Có người bắt nạt Bạch Thư Hân, cậu không thể chịu đựng được. Vậy tôi có thể nhìn nổi người ta bắt nạt Cố Yên không?”

“Vậy thì đứa em gái duy nhất của tôi, tôi đã để em ấy cho cậu, tại sao cậu lại làm tổn thương em ấy hết lần này đến lần khác?”

Cố Gia Huy tức giận.

Anh quan tâm đến Cố Yên nhiều như Lệ Nghiêm quan tâm đến Bạch Thư Hân.

Anh bước tới, nắm chặt lấy cổ áo Lệ Nghiêm, lúc này anh ta không có sức phản kháng.

Lệ Nghiêm rất bình tĩnh nhìn anh.

“Cố Gia Huy… Cho dù cậu giết tôi, tôi và Cố Yên vẫn là có duyên mà không có phận”

“Lệ Nghiêm, tôi nhìn lầm cậu rồi, cậu hoàn toàn không xứng làm đàn ông.”

Cố Gia Huy nói rõ từng từ một, giọng.

nói của anh rất cao và mạnh mẽ.

“Thì cậu cứ coi tôi không phải là đàn ông đi. Tôi không nghĩ cậu đến đây uống trà và ăn tối, nên tôi sẽ không tiên cậu nữa”

Lệ Nghiêm nhẹ nhàng nói.

“Được rồi, Lệ Nghiêm sau này đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không đừng trách tôi không khách sáo! Tôi cũng cảnh cáo cậu, vì cậu không thể cho Cố Yên một tương lai thì đừng chọc giận em ấy. Em ấy đã vì cậu mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy, xin cậu đừng làm tổn thương em ấy lần nữa, nếu không… tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”

Những lời này hoàn toàn kiên quyết và nghiêm nghị.

Nếu Lệ Nghiêm dám khiêu khích Cao Ngọc Vy, anh sẽ không bao giờ bỏ qua.

Sau khi Cố Gia Huy rời đi, mẹ Bạch đến dọn dẹp bát đũa hoa quả.

Rửa rất nhiều trái cây như vậy mà một miếng cũng không ăn.

Bà ấy nhìn Lệ Nghiêm và lắc đầu Helen dùng ngôn ngữ ký hiệu vì cô ấy bị chính quyền địa phương bắt cóc để ngăn cô ấy tiết lộ bí mật, nên đã hạ độc để cô ấy bị câm.

Cô ấy lo lắng nhìn Lệ Nghiêm, đôi mắt xanh thẳm như làn mây.

Cô ấy chỉ vào Lệ Nghiêm, trái tim đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK