Tại sao cô lại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực này từ Cố Gia Huy “Cố Gia Huy… anh đang lo lắng điều gì thế?”
Anh không ngờ Hứa Minh Tâm sẽ hiểu được những suy nghĩ sâu trong lòng anh, cơ thế anh hơi run lên, dừng bước.
“Anh không biết nữa… anh đi tìm sự thật này gần sáu năm rồi, thậm chí không ngại trở thành kẻ thù với Kettering: “Đến nay, chuyện này không phải do Kettering gây nên mà hung thủ là người khác. Đối phương nhất định không khó đối phó như Kettering, vậy anh phải thấy vui mới đúng. Nhưng… anh cứ thấy bất an trong lòng, anh không biết anh đang lo lắng điều gì”
“Vậy… từ bỏ không được sao?”
“Anh nên từ bỏ ư? Hứa Minh Tâm, anh rất đau khổ’“
Anh xoay người ôm chặt lấy cô.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được sự khó chịu của anh, sự thật đang ở rất gần, nhưng anh không biết những cảm xúc tiêu cực này đến từ đâu.
Cô nắm tay anh, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên lưng anh.
Anh nói… anh đau khổ.
Anh chưa từng than thở, nhưng lần này anh đã nói hai chữ “đau khổ với cô.
“Cố Gia Huy, em không thể ngăn cấm anh, em biết anh cố chấp sáu năm rồi, rất khó từ bỏ. Nhưng anh phải hiểu, em sẽ luôn ở bên anh, không cần biết sẽ xảy ra những gì, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, em cũng sẽ ở cạnh anh, anh biết không?”
“May mắn còn có em”
Anh nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, tâm trạng bình ổn đi nhiều.
Cũng may còn có cô nhóc này ở bên cạnh, nếu không… anh sẽ phát điên mất.
Ngày hôm sau, họ đến quảng trường John.
Hứa Minh Tâm không yên tâm, cô sợ Cố Gia Huy bị thương rồi không ai đưa anh đến bệnh viện Vốn dĩ Cố Gia Huy không muốn đưa cô theo, nhưng cô quá cố chấp.
“Em biết rõ lựa chọn của anh, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng anh không được đẩy em ra.
Tuy rắng em không thể chịu đau thay anh, nhưng em có thể ở cạnh anh. Em đủ dũng cảm nhìn anh bị thương nhưng em không đủ dũng cảm để bị mất anh”
“Em không muốn anh bị thương, em không biết, em chỉ có thể lo lắng. Em nhìn thôi cũng được, em có thể bầu bạn với anh”
“Vậy nên đừng đẩy em rai”
Cô nói từng chữ một, bóng lưng nhỏ bé quật cường đứng thẳng, làm anh không có lí do gì để từ chối.
Anh ôm cô vào lòng, nâng niu mái tóc cô, dịu dàng nói: “Minh Tâm, kiếp này có thể ở cạnh em đúng là may mắn cả đời của anh”
“Em cũng vậy”
Sau đó, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đưa cô tới sàn quyền anh.
K đã tới trước, còn có Josh và.Jane.
“Anh tới K bình tĩnh nói, không thể nghe ra bất kì hỉ nộ ái ố nào trong giọng điệu của anh ta.
Hứa Minh Tâm chưa từng thấy cảm xúc nào trên mặt K, lúc nào cũng là điềm nhiên không gợn chút sóng như vậy.