“Tôi đứng đây, đứng ở ngã ba đường, sẽ giết chết tất cả những người đi sai. Vì khi đã mắc sai lầm, các người đi tiếp sẽ tiếp tục mắc thêm sai lâm nữa, mà tôi sẽ từ từ xoay trở về, sẽ không để sai lâm được tiếp diễn”
“Cậu..”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn Diên.
Đây có phải là Diên mà cô biết không?
Hung dữ, cục căn, độc ác.
Cả người giống như đã rơi vào địa ngục, là ác ma.
“Nếu tôi kiên trì tiếp tục sai, cùng Cố Thành Chung ở bên nhau, có phải ngay cả tôi, cậu cũng giết không? Tôi cũng là người đi sai sao?”
Diên nhìn cô thật sâu, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.
Dùng sức siết chặt nắm đấm, có thể nhìn rõ những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay cậu ta.
“Cô… cô không nên ép tôi.”
Lời này, được nói ra từ kẽ hai hàm răng siết chặt.
“Tôi không ép cậu, đây là sự thật, tôi sẽ cùng anh ấy đồng sinh cộng tử”
“Vì sao? Rốt cuộc anh ta có gì tốt? Tôi có gì không bằng anh ta?”
“Không biết, dù sao cậu cũng không phải là anh ấy, vậy nên tôi sẽ không yêu cậu.” Hứa Minh Tâm tàn nhẫn nói.
Nếu không thể buông bỏ, vậy cô chỉ có thể lựa chọn trung thành với chồng mình, trung thành cuộc hôn nhân mình đã chọn.
“Được, tôi thành toàn cho cô. Thứ gì tôi đã không có được, thì tôi cũng sẽ không để Cố Thành Chung có được. Nhưng tôi sẽ không cho.
hai người sống chết cùng nhau, chôn cùng một mộ. Nếu cô chết, tôi liền cứu anh ta. Nếu hai người cùng chết, một người hoả táng, một người sẽ ném cho chó ăn. Một người để cho mục sư siêu độ, một người để cho người đời nguyền rủa”
“Hứa Minh Tâm, cô tàn nhãn với tôi, tôi cũng sẽ tuyệt tình với cô.”
“Như vậy cũng tốt, cũng coi như không ai nợ ai.”
Sau một lúc lâu cô mới có thể nghe được giọng nói run rẩy của bản thân.
“Cô…”
Diên nghe được lời này của cô, tức giận đến cả người run rẩy.
Bàn tay to nắm chặt, chặt đến nỗi nghe cả tiếng kêu răng rắc.
Thậm chí móng tay sắc đâm vào da thịt khiến máu tươi chảy ra.
“Còn bây giờ tôi có thể đi được chưa? Chồng tôi vẫn đang đứng ngoài chờ tôi về”
“Cút”
Đây là lần đầu tiên Diên tức giận đến nỗi đuổi cô cút.
Cậu ta rất nhanh xoay người lại, không để ý đến cô, sợ bản thân mình tức giận đến nỗi sẽ bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Cậu ta năm chặt tay mình, tự kiềm chế cơn tức giận của bản thân, còn có không cam lòng.
Làm sao có thể cam lòng được?
Hứa Minh Tâm nhìn thật sâu bóng lưng cậu ta, gắt gao mím môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, rốt cuộc Diên cũng không thể chống đỡ được nữa, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cũng may chống được bàn làm việc.
“Cậu..”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn Diên.
Đây có phải là Diên mà cô biết không?
Hung dữ, cục căn, độc ác.
Cả người giống như đã rơi vào địa ngục, là ác ma.
“Nếu tôi kiên trì tiếp tục sai, cùng Cố Thành Chung ở bên nhau, có phải ngay cả tôi, cậu cũng giết không? Tôi cũng là người đi sai sao?”
Diên nhìn cô thật sâu, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.
Dùng sức siết chặt nắm đấm, có thể nhìn rõ những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay cậu ta.
“Cô… cô không nên ép tôi.”
Lời này, được nói ra từ kẽ hai hàm răng siết chặt.
“Tôi không ép cậu, đây là sự thật, tôi sẽ cùng anh ấy đồng sinh cộng tử”
“Vì sao? Rốt cuộc anh ta có gì tốt? Tôi có gì không bằng anh ta?”
“Không biết, dù sao cậu cũng không phải là anh ấy, vậy nên tôi sẽ không yêu cậu.” Hứa Minh Tâm tàn nhẫn nói.
Nếu không thể buông bỏ, vậy cô chỉ có thể lựa chọn trung thành với chồng mình, trung thành cuộc hôn nhân mình đã chọn.
“Được, tôi thành toàn cho cô. Thứ gì tôi đã không có được, thì tôi cũng sẽ không để Cố Thành Chung có được. Nhưng tôi sẽ không cho.
hai người sống chết cùng nhau, chôn cùng một mộ. Nếu cô chết, tôi liền cứu anh ta. Nếu hai người cùng chết, một người hoả táng, một người sẽ ném cho chó ăn. Một người để cho mục sư siêu độ, một người để cho người đời nguyền rủa”
“Hứa Minh Tâm, cô tàn nhãn với tôi, tôi cũng sẽ tuyệt tình với cô.”
“Như vậy cũng tốt, cũng coi như không ai nợ ai.”
Sau một lúc lâu cô mới có thể nghe được giọng nói run rẩy của bản thân.
“Cô…”
Diên nghe được lời này của cô, tức giận đến cả người run rẩy.
Bàn tay to nắm chặt, chặt đến nỗi nghe cả tiếng kêu răng rắc.
Thậm chí móng tay sắc đâm vào da thịt khiến máu tươi chảy ra.
“Còn bây giờ tôi có thể đi được chưa? Chồng tôi vẫn đang đứng ngoài chờ tôi về”
“Cút”
Đây là lần đầu tiên Diên tức giận đến nỗi đuổi cô cút.
Cậu ta rất nhanh xoay người lại, không để ý đến cô, sợ bản thân mình tức giận đến nỗi sẽ bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Cậu ta năm chặt tay mình, tự kiềm chế cơn tức giận của bản thân, còn có không cam lòng.
Làm sao có thể cam lòng được?
Hứa Minh Tâm nhìn thật sâu bóng lưng cậu ta, gắt gao mím môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, rốt cuộc Diên cũng không thể chống đỡ được nữa, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cũng may chống được bàn làm việc.