[Lục Tĩnh bị Kỷ Thiên Minh hạ thuốc, cả người không thể động đậy, vô cùng tuyệt vọng.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Trương Diệp lại vào được.
Anh ta hung ác nham hiểm nhìn Kỷ Thiên Minh, lạnh giọng nói: “Hóa ra, em tiếp cận tôi vì nó! Tôi muốn cho em biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào! Các anh em, em ấy cho các người, hưởng dụng cho đã đi!”
‘Vừa dứt lời, Kỷ Thiên Mình võ mạnh xuống mặt bàn một cái, ầm một tiếng phát ra.
“Cấp dưới xin lui xuống”
Cấp dưới vội vã nói, không đợi Kỷ Thiên Minh đáp ứng, đã nhanh chóng chuồn khỏi.
Nếu không đi, sẽ vô cớ gặp họa.
Kỷ Thiên Minh giận đến cả người run rẩy, đi thẳng vào phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.
Cô ta đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím, hoàn toàn không nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân Hồn nhiên không biết, có người nguy hiểm đang tới gần mình.
Cô ta đang viết chương mới cho hôm nay.
[Lục Tĩnh bị Kỷ Thiên Minh hạ thuốc, cả người không thể động đậy, vô cùng tuyệt vọng.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Trương Diệp lại vào được.
Anh ta hung ác nham hiểm nhìn Kỷ Thiên Minh, lạnh giọng nói: “Hóa ra, em tiếp cận tôi vì nó! Tôi muốn cho em biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào! Các anh em, em ấy cho các người, hưởng dụng cho đã đi!”
Kỷ Thiên Minh nhìn hơn mười người vạm vỡ sau lưng Trương Diệp, sợ tới mức thân thể run run.
Không đợi anh ta có phản ứng, đã bị người đàn ông to lớn cười phóng đãng dẫn đi.
Sau đó, anh ta bị đưa đến kho hàng dưới mặt đất, ẩm thấp lạnh lẽo.
Anh ta bị trói trên cây cột lạnh như băng, mắt bị bịt lại Anh ta muốn kêu cứu, nhưng miệng bị lấp kín.
Có cái gì đó đang chạm vào người anh ác loại dụng cụ tra tấn đủ kiểu dáng!
Là..
Ngón tay Kỷ Nguyệt Trâm lướt nhanh trên bàn phím, mỗi viết Kỷ Thiên Minh bị tàn phá, cô ta đều kích động Cả người như ăn stride(1), không dứt ra được.
(1): một nhãn hiệu kẹo cao su bên Trung Quốc.
Xong hai nghìn chữ, cô ta tựa như thượng đế, nhìn bọn họ.
Thấy Kỷ Thiên Minh bị ngược, khỏi nói có bao nhiêu hưng phấn.
“Chậc chậc chậc..“ Kỷ Nguyệt Trâm cảm thán: “Kỷ Thiên Minh, em gái anh rất có tâm, tạo ra cho anh nguyên một cái hậu cung, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,.. đều của anh!”
“Vậy anh có nên cảm ơn em không?”
Sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông, giọng nói sâu không lường được.
Kỷ Nguyệt Trâm đang đeo tai nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng nói, không có nghĩ nhiều Bây giờ cô ta còn bị vây trong trạng thái hưng phấn.
Cô ta xua tay, cười hì hì nói: “Khỏi khỏi, đều là người một nhà, nên làm mài”
Nói, nháy mắt sắc mặt cô ta cứng ngắc, nhận ra có gì đó không thích hợp.
Vừa rồi… ai nói chuyện.
Giờ phút này cô ta mới thật sự cảm nhận rõ ràng sống lưng lạnh vù vù, đó là oán giận của người nào đó.