“Phần tử khủng bố? Cái loại mà hay đánh bom mấy tòa nhà á hà?” Hứa Minh Tâm có hơi sợ hãi.
“Không chỉ như vậy, mỗi một tổ chức đều có một người đứng đầu, một trật tự, mà Phó Minh Tước lại là người có năng lực như thế. Anh ta tự lấy mình làm trung tâm, thiết lập nên một trật tự mới. Đó là lý do tại sao Lance rất kiêng kỵ anh ta, hiểu chưa?”
“Phó Minh Tước lợi hại vậy à?”
Cố Gia Huy thấy có lộ ra về mặt kinh ngạc thì không khỏi bất lực nói: “Rồ ing là người đàn ông của em lợi hại hơn mà.”
“Này, anh đang ghen bóng ghen gió gì đấy? Hứa Minh Tâm bĩu môi, bắt mãn nói.
“Vợ anh xinh đẹp quá nên không thể không để phòng được. Cô bé, bây giờ mặt mũi em phát triển hơn, đã trở thành một cô gái duyên dáng mảnh mai rồi.”
Anh vừa lái xe vừa nắm chặt tay cô, có hơi dùng sức, một lớp mồ hôi mỏng thấm ướt lòng bàn tay cả hai.
Cô cảm nhận được, trái tim khẽ run lên.
Hình như anh đang lo lắng cô lại biến mất nên muốn giữ chặt cô bên cạnh mình.
“Vậy nên anh đã nhặt được báu vật rồi đó.”
“Đúng vậy, nếu số mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, quen nhau rồi yêu nhau thì chúng ta nên ở bên cạnh nhau, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.”
“Đương nhiên rồi, nói sao thì ông trời sẽ không đùa giỡn chúng ta đâu. Là người nào đó cử đi theo tẩy não cho em, nói chúng ta là một cặp trời sinh, nhưng em lại rất tin điều đó.” Cô cười nói.
Đã từng, cô tự vấn bản thân không biết bao nhiêu lần, cảm thấy mình không xứng với Cố Gia Huy, còn muốn chạy trốn đi thật xa.
Nhưng anh lại không thể buông tay, tự tay kéo cô trở lại bên mình hết lần này đến lần khác.
Hai người các cô nên ở bên nhau, nên nam tay nhau trọn đời.
Cô tin.
Tin đây là ý trời, là định mệnh, là số phận.
Cố Gia Huy nghe thấy thế thì nở nụ cười, nhưng không phân biệt được là vui mừng hay là chưa xót, cũng có lẽ là cả hai.
Anh vẫn luôn rất kiên định, nhưng đột nhiên lại có một mụ phù thủy xuất hiện, đánh sập cả bàn cờ của anh.
Anh cần phải bố trí lại một lần nữa. Lần này là đứng giữa cái chết… và sự sống.
Mới đến London có hơn tháng, thật không ngờ nhà họ Ôn đã có tin vui sớm như vậy, Christie đã mang thai.
Hình như ngay đêm tân hôn đó đã có rồi và tin này nhanh chóng được truyền đến tại Cố Gia Huy. Khi Hứa Minh Tâm biết được điều này cô xác định Bạch Thư Hân và Ôn Mạc Ngôn thật sự chấm hết rồi.
Cà nhà họ Ôn đều hân hoan nhưng bố đứa bé lại đi gặp Hứa Minh Tâm. Ôn Mạc Ngôn gọi điện thoại cho Hứa Minh Tâm, hẹn gặp cô ở một quán bar.
Khi Hứa Minh Tâm đến nơi thì thấy Ôn Mạc Ngôn đang nốc liên tiếp từng ngụm rượu. Bởi vì uống quá nhanh quá nhiều nên rượu theo miệng tràn ra ướt cả quần áo, khiến cho bộ dạng của Ôn Mạc Ngôn lúc này trông hết sức nhếch nhác, hoàn toàn mất đi dáng vẻ gọn gàng nho nhã vốn có của anh ta.
Bổng On Mạc Ngôn tháo kinh xuống lộ ra đôi mắt sắc lẻm, Hứa Minh Tâm đến và ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cả hai không ai lên tiếng, dường như không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh có chút khó xử này.
Hữa Minh Tâm tự rót cho mình một ly rượu, châm rãi uống để giết thời gian. Cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng lên tiếng.