“Để em đi nói với mẹ nuôi đã.”
“Đừng nói với bà ấy, chúng ta lén lút đi ra ngoài.”
“Sao ra ngoài được chứ? Mẹ nuôi đang ở bên ngoài mà…”
“Mặc quần áo vào, anh dẫn em bay ra khỏi đây.”
Hứa Minh Tâm nhìn thấy dây thừng kia thì lập tức hiểu rõ, cô còn chưa bao giờ được bay.
Cô nhanh chóng thay một chiếc áo bông, sau đó nhìn anh quấn dây thừng lên người mình.
“Nếu như cảm thấy sợ thì hãy ôm chặt anh, đừng nhìn xuống dưới. Chúng ta sẽ đáp xuống ở sân thượng, đến lúc đó còn có cảnh đẹp hơn!”
Hứa Minh Tâm bước một chân ra khỏi vòng bảo hộ của ban công, cảm nhận được toàn thân mình đang lơ lửng bên ngoài, hoàn toàn dựa vào sợi dây thừng kia giữ mình lại.
Căng… Căng thẳng quá, sợ thật!
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, rất cao rất cao, cô bỗng chốc thấy váng đầu hoa mắt.
Không ngờ là đúng lúc này Cố Gia Huy mạnh mẽ ghì đầu cô vào lông ngực của anh, bao bọc cô thật chặt bằng quần áo của chính mình.
“Sợ thì đừng có nhìn, nhìn anh là được rồi, anh đẹp trai lắm.”
Vốn dĩ Hứa Minh Tâm còn đang sợ muốn chết, nhưng nghe thấy câu này thì không còn sợ hãi chút xíu nào cả.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, anh thật sự rất đẹp, xem trăm lần cũng không chán.
“Cố Gia Huy, không phải anh sợ em quyến rũ được anh chàng đẹp trai xinh tươi nào đó nên mới sang đây hả?”
“Đẹp trai xinh xẻo sao sánh bằng anh được chứ? Sắp đến rồi.”
Cô vừa nói dứt lời, dưới chân vững vàng đạp lên nền gạch xi-măng.
An toàn đáp xuống, chuyến bay rất ngắn, từ lầu ba mươi tám bay đến tầng thượng sáu mươi hai.
Nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Dây thừng của cô được gỡ ra, máy bay trực thăng cũng bay đi mất.
Đúng lúc này, phía sau bay vụt ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, còn có pháo hoa đầy trời.
Pháo hoa.
Hứa Minh Tâm hoảng hốt xoay người nhìn thấy cảnh này.
Trên sân thượng trang trí đây pháo hoa, nguyên cả một vòng, cùng nhau đồng thời đốt lên.
Màn trên màn hình LED ở đằng xa xa cũng đồng thời phóng ra pháo hoa như thế, hấp dẫn không ít người dừng chân lại đứng lại.
“Thật xinh đẹp!”
Hứa Minh Tâm vui không thể tưởng tượng nổi, không ngờ là lúc mình còn sống lại có thể nhìn được một cảnh tượng khó quên như vậy.
Từ đó tới giờ chưa từng có phí công phí sức chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô như thế này.
Cô nhìn lại nhìn, không nhịn được rớt nước mắt. Cố Gia Huy nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đẳng sau, bất đắc dĩ nói: “Sao lại khóc? Không thích à?”