Thậm chí còn có thể róc xương một con gà nguyên vẹn không thiếu sót gì và làm cho cô ấy một món gà hầm vô cùng ngon.
Thực ra cô không thích, cô nghĩ mình yêu Lệ Nghiêm cũng không thể đến bước không thể cứu chữa.
Bằng không, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không cách nào theo thói quen sinh hoạt của ấy được.
Cô luôn tự an ủi mình là bởi vì cô không học ngành y cho nên không thể hiểu được lối sống lành mạnh của anh ấy.
Cô cũng tự mình đi đọc một số sách y về dưỡng sinh và sự thật đã chứng minh ngày hôm sau cô vẫn làm theo cách của mình.
Bây giờ cô muốn buông tay, cũng không còn nỗi đau thống khổ xé lòng hàng đêm.
Mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến trong lòng buồn bực, có vài phần không thoải mái lắm, nhưng cũng không đến mức đau muốn chết đi sống lại.
Vết sẹo do Lệ Nghiêm để lại là một cái gai nhỏ ở trong lòng của cô.
Nghĩ đến, hơi đau, nhưng không rút ra được, rất khó chịu.
Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn thuần thục đeo tạp dề lên.
Chiếc tạp dề kia mua về, đến chính mình còn chưa từng dùng.
Cô là một người tùy tiện, làm việc gì cũng không cẩn thận, ngoại trừ hạch toán tài vụ là coi như làm được.
Không ngờ một ông lớn như Ôn Mạc Ngôn lại đeo lên trước.
Cô cho rằng khi anh mặc lên nhất định trông rất nữ tính, nhưng không ngờ anh vẫn là một hán tử.
Anh thuần thục rã đông bò bít tết, còn nấu mì Ý.
Trong chảo đang chuẩn bị xào cà chua và thịt vụn.
Cô không khỏi nghĩ đến một đêm trước cô ở biệt thự nhà họ Cố, lúc anh làm món mì Ý thịt bò tiêu đen cũng chuyên tâm như vậy.
Mọi người đều nói người đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả nhiên là sự thật.
Cô đợi khoảng hai mươi phút, Ôn Mạc Ngôn đã làm xong hết tất cả.
Hai người ngồi ở trên bàn cơm, uống rượu vang đỏ, ăn cơm Tây, cảm giác bầu không khí cũng không tệ lắm.
Cô vốn dĩ định tìm người uống chút rượu, thả lỏng một chút, không ngờ hiện tại lại được thưởng thức một bữa tối tinh xảo.
“Anh vừa nãy đứng ở trước cửa nhà tôi như vậy là muốn làm cái gì?”
“Tôi…”
Ôn Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thư Hân, ánh mắt hơi thâm thúy.
Anh nói ra một chữ, yết hầu hơi thắt lại.
Anh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, sau đó có chút trúc trắc nói.
“Hứa Minh Tâm nói cho tôi biết, em muốn đính hôn với đối tượng hẹn hò của mình.”
Bạch Thư Hân nghe vậy, có chút kinh ngạc, ngược lại không phải bởi vì Hứa Minh Tâm nói cho anh biết điều này, mà là anh vậy mà có thể nhìn mình nói ra một câu hoàn chỉnh đến thế.
Tuy rằng hơi dừng lại, nghe có chút không được tự nhiên, nhưng so với trước kia thật sự là khá hơn nhiều.
“Anh…tật nói lắp của anh…”