Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy…”

Bọn họ bị lời này tác động nên chỉ biết bốn mắt nhìn nhau.

Tính tự giác của tổng giám đốc Huy tương đối cao.

Có thể duy trì hai thân phận tốt như vậy, vừa là tổng giám đốc địa vị trên cao vừa là người chồng sắp cưới dịu dàng yêu thương!

Thu hoạch được cả sự nghiệp lẫn tình yêu! Dường như mọi người đã thông suốt.

Xem ra tổng giám đốc còn chưa bước vào cảnh cửa hôn nhân cũng đã có lĩnh ngộ rất cao ở phương diện kinh doanh tình cảm vợ chồng! “Tổng giám đốc Huy bình thưởng cô Minh Tâm có hung dữ với anh không?”

“Cái này mà cũng gọi là hung dữ à? Cái này phải gọi là dễ thương đáng yêu có hiểu không? Không có tình thú! Được rồi, tôi phải xiên que cho bảo bối của tôi, mặt khác nếu có phóng viên chuyên mục ám thực thi giới thiệu cho tôi, tôi muốn biết ở đầu trong Đà Nẵng có thức ăn dân gian ngon. Có thì nói người đó liên lạc với Thư ký Khương Tuấn của tôi, tôi sẽ mời với số tiền lớn.”

Cố Gia Huy nói xong xoay người rời đi,

Hai mươi phút sau anh về nhà đúng giờ, Hứa Minh Tâm đã biết chuyện loa ngoài điện thoại.

Nhân dân cả nước đều biết tính tình cô không tốt “Chủ ba Cổ, em liều mạng với anh, anh dám chửi bởi hình tượng của em ở trước mặt khán giả!”

Hứa Minh Tâm thấy anh về thì lập tức nhào tới lại bị Cố Gia Huy ôm chặt vào lòng, anh ôm rất chặt.

“Nhào vào lòng như thế thì phúc phần của anh đúng là không nhỏ.”

“Anh…” Hứa Minh Tâm giận đến trợn mắt: “Anh đừng qua loa với em! Chuyện này tính thế nào?”

“Em đã từng nói với anh một câu danh ngôn chí “Cầu danh ngôn gì?” lý.”

“Trên đời này không có chuyện gì là một bữa lầu không giải quyết được, nếu như có thì ăn hai bữa thôi”

“Ở” Cô lại đi nói lời này cho Cố Gia Huy nghe, chuyển khi nào vậy, sao có chẳng nhờ chút gì “Cho nên ngày mai chúng ta ăn lầu có được không?”

“O…”

Đề nghị này hoàn toàn khiến cô không kháng cự được, nó hấp dẫn và làm lòng người phấn chấn cỡ nào.

Cô rất muốn lắc đầu nhưng lại nuốt nước miếng.

Cố Gia Huy thấy dáng vẻ con mèo tham ăn của cô thì không nhịn cười được vuốt đầu cô: “Ăn xiên đi, em còn đói bụng, ăn no mới có sức gây gỗ với anh.”

“Nói rất đúng!”

Hứa Minh Tâm hận không thể giơ hai tay lên khen ngợi, chỉ có ăn no mới có thể đầu lý với anh.

Rất nhanh xiên có thích ăn đã được chuẩn bị xong, cô ăn uống thỏa thích, trong đầu toàn là đang nghĩ ngày mai còn có thể ăn lẩu.

Cô muốn ăn lá lách bỏ, ruột ngỗng, ba chỉ cuộn, cánh gà

Lại thêm một thùng coca lạnh!

Dầu vừng tôi làm nước chấm thêm chút rau thơm hành thơm làm dậy vị.

Làm thêm một đĩa ớt cay.

“Ngày mai đi ra ngoài ăn lẩu hay là ăn trong nhà p “ở nhà, gọi luôn cả chủ Ân và Khương Tuấn đến ăn cùng “

“Được được, ăn lầu phải nhiều người ăn mới náo nhiệt. Vậy ngày mai em mua nhiều thịt vẻ, ăn nổi nào đây? Nổi lưới có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK