“Đã xác nhận được loại độc tố, đang định cấu hình. Nó có thể sẽ được hoàn thành tốt trong vài ngày tới, chẳng qua là nếu mang đến đây thì rất phiền phức.
Cậu và phu nhân trúng độc chắc chắn là nặng nhất, còn những người còn lại thì chỉ trúng một ít. Hơn nữa, cây thuốc phiện trong đó rất gây nghiện. Có nhiều loại thuốc trong đó rất khó tìm thấy nên không ai dám mắc sai lầm.”
“Vậy là tốt rồi!”
Cố Gia Huy nghe thấy có vẻ như thuốc giải đã sắp hoàn thành, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lệ Nghiêm nhìn bộ dáng anh như chút được gánh nặng, liền cảm thán: “Cậu còn nghĩ như vậy là tốt sao?
Cậu có biết vừa rồi nếu tôi đến muộn thêm 10 phút nữa thì cậu sẽ bị chết vì sốc không?”
“Nếu không làm vậy thì làm sao tôi có thể giữ thân như ngọc, tránh khỏi Tạ Quế Anh được. Cậu không biết ánh mắt của cô ta đâu, như là chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Lệ Nghiêm nghe anh trêu đùa nhưng cũng chẳng thể cười nổi.
Anh ta biết rõ Cố Gia Huy đang muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nhưng… sự việc nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh thực sự sẽ chết.
Anh ta nói khế: “Hứa Minh Tâm trở về nhưng bị cậu đuổi đi sao?”
“Ừ, tôi để cho Diên đưa cô ấy đi, như vậy việc ly hôn có thể kéo dài, tôi cũng có thể ứng phó với Tạ Quế Anh”
“Gậu vì cô ấy làm nhiều như vậy, cô ấy cũng không biết, mà chỉ biết oán hận cậu! Nếu cậu để cho Diên nói hết sự thật ra thì tất cả đều sẽ tốt.”
“Diên đã đưa ra điều kiện với tôi, nếu chuyện này chưa tra ra rõ rằng thì sẽ không ai được phép lộ ra. Cậu ta vì chính mình tranh thủ thời gian, muốn giành lại công bằng. Tôi nhờ cậu ta nên tất nhiên phải đồng ý.”
Lệ Nghiêm nghe vậy, trừng to mắt: “Cậu điên rồi! Cậu đang cho tình địch của mình cơ hội! Cậu còn mang cô ấy đến cạnh cậu ta? Cố Gia Huy, có phải cậu điên rồi không?”
“Có thể là vậy, tôi vốn ích kỉ. Tạ Quế Anh lợi dụng mẹ để uy hiếp tôi, Minh Tâm không hề liên quan. Hôm nay, vì kéo dài thời gian làm thuốc giải mà lợi dụng cô ấy, người đáng trách chính là tôi mới đúng.”
“Tạ Quế Anh sẽ không bỏ qua cho Hứa Minh Tâm, nếu như cô ấy không rời đi thì cậu nghĩ Tạ Quế Anh sẽ không ra tay với cô ấy sao?”
“Nếu tính như vậy thì tội của tôi càng lớn. Tất cả là vì tôi, tại sao lại để cho cô ấy nhận lấy tất cả. Sau khi chuyện này kết thúc, xử lý xong Tạ Quế Anh, tôi sẽ đến nhà cô ấy xin tha thứ, tôi nhất định sẽ mang cô ấy trở về nhà, ngôi nhà của riêng hai chúng tôi.”
Cố Gia Huy nói từng chữ một, trong đôi mắt toàn bộ là sự kiên định.
Lệ Nghiêm nhìn thấy vậy, trong lòng nặng trĩu.
Anh đau lòng cho Hứa Minh Tâm, vậy thì ai đau lòng cho anh.
Từ đầu đến cuối đều làm người xấu, còn biến mình thành như vậy, chỉ sợ mình làm điều gì có lỗi với Hứa Minh Tâm.
Vì bảo vệ cho cô được an toàn mà anh lại đáp ứng yêu cầu của tình địch, dâng cơ hội cho người ta.
Lòng của anh đã sớm biến thành tổ ong, nhưng vẫn muốn cẩn thận bảo vệ trái tim của Hứa Minh Tâm.
Cô đau.
Anh còn đau hơn.
Mà trong ban đêm, khi đau đớn thì anh âm thầm chịu đựng, giống như con sư tử mạnh mẽ bị thương, tự mình liếm láp vết thương mà không để ai biết.
Dù bây giờ đang cùng anh ta nói chuyện trong bộ dáng bình tĩnh và thoải mái. Vị đắng trong đó, chưa có ai nếm thử, chỉ duy nhất có Cố Gia Huy vân nếm trải như trước.
Anh ta mở miệng, định nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì một chữ cũng không nói ra.
Cậu và phu nhân trúng độc chắc chắn là nặng nhất, còn những người còn lại thì chỉ trúng một ít. Hơn nữa, cây thuốc phiện trong đó rất gây nghiện. Có nhiều loại thuốc trong đó rất khó tìm thấy nên không ai dám mắc sai lầm.”
“Vậy là tốt rồi!”
Cố Gia Huy nghe thấy có vẻ như thuốc giải đã sắp hoàn thành, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lệ Nghiêm nhìn bộ dáng anh như chút được gánh nặng, liền cảm thán: “Cậu còn nghĩ như vậy là tốt sao?
Cậu có biết vừa rồi nếu tôi đến muộn thêm 10 phút nữa thì cậu sẽ bị chết vì sốc không?”
“Nếu không làm vậy thì làm sao tôi có thể giữ thân như ngọc, tránh khỏi Tạ Quế Anh được. Cậu không biết ánh mắt của cô ta đâu, như là chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Lệ Nghiêm nghe anh trêu đùa nhưng cũng chẳng thể cười nổi.
Anh ta biết rõ Cố Gia Huy đang muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nhưng… sự việc nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh thực sự sẽ chết.
Anh ta nói khế: “Hứa Minh Tâm trở về nhưng bị cậu đuổi đi sao?”
“Ừ, tôi để cho Diên đưa cô ấy đi, như vậy việc ly hôn có thể kéo dài, tôi cũng có thể ứng phó với Tạ Quế Anh”
“Gậu vì cô ấy làm nhiều như vậy, cô ấy cũng không biết, mà chỉ biết oán hận cậu! Nếu cậu để cho Diên nói hết sự thật ra thì tất cả đều sẽ tốt.”
“Diên đã đưa ra điều kiện với tôi, nếu chuyện này chưa tra ra rõ rằng thì sẽ không ai được phép lộ ra. Cậu ta vì chính mình tranh thủ thời gian, muốn giành lại công bằng. Tôi nhờ cậu ta nên tất nhiên phải đồng ý.”
Lệ Nghiêm nghe vậy, trừng to mắt: “Cậu điên rồi! Cậu đang cho tình địch của mình cơ hội! Cậu còn mang cô ấy đến cạnh cậu ta? Cố Gia Huy, có phải cậu điên rồi không?”
“Có thể là vậy, tôi vốn ích kỉ. Tạ Quế Anh lợi dụng mẹ để uy hiếp tôi, Minh Tâm không hề liên quan. Hôm nay, vì kéo dài thời gian làm thuốc giải mà lợi dụng cô ấy, người đáng trách chính là tôi mới đúng.”
“Tạ Quế Anh sẽ không bỏ qua cho Hứa Minh Tâm, nếu như cô ấy không rời đi thì cậu nghĩ Tạ Quế Anh sẽ không ra tay với cô ấy sao?”
“Nếu tính như vậy thì tội của tôi càng lớn. Tất cả là vì tôi, tại sao lại để cho cô ấy nhận lấy tất cả. Sau khi chuyện này kết thúc, xử lý xong Tạ Quế Anh, tôi sẽ đến nhà cô ấy xin tha thứ, tôi nhất định sẽ mang cô ấy trở về nhà, ngôi nhà của riêng hai chúng tôi.”
Cố Gia Huy nói từng chữ một, trong đôi mắt toàn bộ là sự kiên định.
Lệ Nghiêm nhìn thấy vậy, trong lòng nặng trĩu.
Anh đau lòng cho Hứa Minh Tâm, vậy thì ai đau lòng cho anh.
Từ đầu đến cuối đều làm người xấu, còn biến mình thành như vậy, chỉ sợ mình làm điều gì có lỗi với Hứa Minh Tâm.
Vì bảo vệ cho cô được an toàn mà anh lại đáp ứng yêu cầu của tình địch, dâng cơ hội cho người ta.
Lòng của anh đã sớm biến thành tổ ong, nhưng vẫn muốn cẩn thận bảo vệ trái tim của Hứa Minh Tâm.
Cô đau.
Anh còn đau hơn.
Mà trong ban đêm, khi đau đớn thì anh âm thầm chịu đựng, giống như con sư tử mạnh mẽ bị thương, tự mình liếm láp vết thương mà không để ai biết.
Dù bây giờ đang cùng anh ta nói chuyện trong bộ dáng bình tĩnh và thoải mái. Vị đắng trong đó, chưa có ai nếm thử, chỉ duy nhất có Cố Gia Huy vân nếm trải như trước.
Anh ta mở miệng, định nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì một chữ cũng không nói ra.