Không tranh giành thì thôi, một khi đã tranh sẽ gây nên thương vong vô số.
Cậu ấy có tư cách tranh giành nhưng vẫn luôn cất giấu vào một góc khuất không ai có thể nhìn thấy, để hôm nay mới bộc phát ra ngoài.
Vì vậy trước đó, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn vài con đường cho mình.
Cô đến gần cậu ấy, muốn hỏi cậu ấy một câu.
Laura trên xe, hỏi thăm Diên có muốn qua đó không?
Cậu ấy do dự một chút, nói: “Cô đợi tôi ở đây, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút.”
Cậu ấy mở cửa xe đi ra ngoài, đi về phía trước.
“Cậu tới gặp.Josh sao? Bây giờ cô ấy vẫn còn được xem là chị gái cậu sao? Dừng ở ngoài cửa không đi vào, chẳng lẽ là do áy náy?”
Khi Diên nghe những lời nói hùng hổ doạ người này của cô, không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào.
Không ngờ họ đã tới tình trạng như nước với lửa.
Trước kia cô từng cười rất xinh đẹp nhưng trong mắt cô hôm nay đều là lạnh lùng.
“Tôi không cảm thấy áy náy”
“Không ư?”
“Josh vốn là một con cờ mở đường cho tôi. Con tốt đã được định sẵn để hy sinh. Vì vậy, bây giờ cô ta biến thành thế nào tôi cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Người muốn thành việc lớn thì tất nhiên cần phải có người hy sinh. Cô ta đã hiểu rõ vận mệnh của mình từ sớm, không muốn giấy giụa vô ích”
“Nói thật là hay. Coi thường sinh mạng của người khác, biến họ thành bàn đạp cho bản thân. Cậu còn nói rằng mình không áy náy. Buổi tối liệu cậu có ngủ ngon không? Diên, người khác khiến cậu đau đớn, cậu sẽ khiến người khác đau đớn hơn gấp bội. Thậm chí đối phương là người thân thiết nhất của cậu. Đây là đạo lý gì chứ?”
“Đạo lý gì sao? Thế giới này vốn dĩ không công bằng, thay vì than thở cho số phận của người khác, không bằng cô Minh Tâm nên nghĩ cách khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Mới sẽ không trở thành thịt cá mà trở thành dao thớt..Josh… đã làm rất nhiều cho tôi, tôi vô cùng cảm kích cô ta. Ngày mai cô ta kết hôn, tôi sợ không tiện tham dự nên hôm nay đến xem một chút…”
Diên chưa kịp nói xong thì Hứa Minh Tâm đã ngắt lời: “Cậu vốn không cần đến đây, bởi vì sẽ không có ai chào đón cậu.
Kính xin cậu hãy thức thời, đừng nên làm hỏng chuyện tốt như vậy!”
“Nói cũng đúng, tôi vốn không nên tới đây. Vậy thì phiên cô thay tôi nói với cô ta, bảo cô ta hãy bảo trọng. E rằng trong tương lai…”
Không có duyên phận gặp lại.
Cậu ấy không nói hết câu, chỉ hơi mấp máy môi.
Câu nói kế tiếp cũng không nói ra ngoài.
Cậu ấy quay người trở lại xe, cặp kính râm che khuất ánh sáng trong mắt, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy hơi hơi loé lên ánh nước.
Cửa sổ đóng lại và xe bắt đầu chuyển động.
Hứa Minh Tâm nhặt cục đá dưới đất lên, hung ác ném mạnh tới, trùng hợp ném trúng vào kính chắn gió.
Tảng đá rất nặng, nện lên kính chắn gió phát ra âm thanh hố nhỏ.
Diên nhìn nơi đó một cái thật sâu, nếu mình không kịp đóng cửa lại thì có phải hòn đá này sẽ nện thẳng vào đầu mình hay không?