Cần gì phải phiền phức như vậy? Trừ khi…trừ khi Chu Thị Linh căn bản là không muốn cho mình chết.
Cô rớt vào trong nước, giây tiếp theo Viên Hoài Nam nhảy xuống ca nô, không chút do dự bơi vào trong biển cứu Hứa Minh Tâm.
Chu Thị Linh đứng ở trên boong tàu nhìn thấy cảnh như vậy, trái tim đau nhói.
Anh ta không yêu mình, trái tim của mình cũng đã chết rồi.
Vậy thì cô ta còn sống để làm gì?
Cô ta nhìn cái dạo gắm sắc bén kia, phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, cuối cùng khẽ cắn môi, cắt lên tay của mình, sau đó nhảy xuống biển. nếu anh lựa chọn cứu cô ta, vậy thì anh cứ trơ mắt nhìn em chết ở trong vùng biển này đi.
Dù sao anh cũng không yêu em, như vậy cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi.
Viên Hoài Nam vừa mới cứu Hứa Minh Tâm lên, thì nhìn thấy Chu Thị Linh nhảy vào trong lòng biển.
Không bao lâu sau mặt biển bị nhiễm một khoảng màu đỏ hồng. “Mau đi cứu cô ấy! Khụ khụ.”
Hứa Minh Tâm đau đớn họ khan, leo trèo lên trên ca nô. “Anh đừng để ý tới tôi nữa, người trong lòng anh sắp biến mất rồi!”
Viên Hoài Nam nhìn mặt biển, nhanh chóng xoay người rời đi.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Chu Thị Linh, nhưng mà cô ta đã cắt vỡ động mạch chủ, mất máu quá nhiều, đã rơi vào hôn mê.
Tuy rằng Hứa Minh Tâm bơi không tốt, nhưng vẫn có thể bơi chó vài cái, cổ sức bơi vào bên cạnh du thuyền.
Chỗ đó có treo một cái phao cứu hộ.
Rõ ràng là ca nô chạy nhanh hơn du thuyền to lớn này một chút, cô nói Viên Hoài
Nam mau đưa Chu Thị Linh lên bờ tìm bác sĩ chữa trị.
Cũng may chỗ này cách bờ biển không xa, ở nơi này cũng vừa khai phá thành một khu nghỉ dưỡng xa hoa, thiết bị chữa bệnh chắc chắn cũng đã rất hoàn thiện. Viên Hoài Nam không dám chậm trễ, anh ta cảm thấy trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Anh ta thay đổi phương hướng, nhìn nửa thân người Hứa Minh Tâm còn đang ở trong nước, nói: “Mong cô Tâm nói giúp mấy lời với anh Huy bên kia, chuyện này…có thể đừng làm liên lụy đến nhà họ Chu không.”
“Sẽ thuyết phục, sẽ thuyết phục, anh mau đi đi, tôi chờ anh quay về cứu tôi, tôi…tôi không biết lái thuyền!”
Viên Hoài Nam gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Hứa Minh Tâm vẫn đang dùng sức chín trâu hai hổ của mình, miễn cưỡng bò lên trên du thuyền, gió lạnh thổi tới, cả người đều lạnh run.
Cô tuỳ ý tìm một chút quần áo sạch sẽ ở bên trong để thay, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Chu Thị Linh sẽ không có vấn gì.
Cô ta cũng không phải là người xấu gì, tuy rằng bắt cóc mình, nhưng không có ý muốn hại cô.
Lần trước bỏ thuốc xổ, cũng là trò đùa dai mà thôi.
Cô ta chỉ là quá thích Viên Hoài Nam, yêu sâu đậm một người, mới có thể làm ra hành động cực đoan như thế.
Cô nhàm chán chờ đợi ở trên boong tàu, chờ đợi Viên Hoài Nam tới tìm mình.