Anh ta bất đắc dĩ nhíu mày, lúc này cũng không có thô bạo bỏ ra mà đưa tay vuốt ve đầu của cô ấy, trấn an cảm xúc của cô ấy.
“Sinh bệnh mà thôi không cần sợ hãi, chắc chắn cô sẽ không có việc đâu.”
“Ngoan, đừng giấy dụa nữa, hiện tại cô đang truyền nước.”
Trong lời nói của anh ta như có ma lực, Châu Vũ thật sự yên lặng không giấy dụa nữa.
Cô ấy không giấy dụa nữa, mồ hôi trên trán cũng giảm đi rất nhiều.
Cô ấy vẫn mơ hồ không tỉnh lại nhưng ý thức cũng dần dần trở về.
Cô ấy chỉ nhớ tối hôm qua lúc cô ấy ghé vào bên giường ngủ thì bụng lại truyền đến đau đớn, cô ấy ngã trên mặt đắt, lăn lộn đau đớn.
Cô ấy đối diện với cửa sổ nhìn thấy trên đó xuất hiện một điểm đỏ.
Lập tức trong mắt cô thấy một viên đạn càng lúc càng lớn trực tiếp ghim vào đầu Dương Việt.
Máu tươi văng khắp nơi.
Máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt cô ấy, cô ấy muốn đứng lên cứu người nhưng căn bản là không đứng dậy được, cô ấy cũng đau đớn muốn chết.
Cô ấy chỉ có thể liều mạng tạo ra tạp âm gọi người nhà họ Dương tới.
Mọi người vây quanh bên người Dương Việt, sốt vội hoảng loạn đưa anh ấy đi ra ngoài, mà cô ấy là do người giúp việc phát hiện ra rồi gọi 115.
Cô ấy không giận người nhà họ Dương bỏ mặc cô ấy mà chỉ quan tâm đến sống chết của Dương Việt thôi.
Cô ấy không muốn Dương Việt chết, cộ ấy còn có nhiều điều chưa kịp nói cho anh ấy, cô ấy còn hy vọng anh ấy sớm tỉnh lại.
Cô ấy nghĩ đến cảnh tưởng tối hôm qua cả người lại run rẩy.
Cô ấy cảm nhận được bên cạnh có người, ở gần gần cô ấy, còn đang nắm tay cô ấy nữa.
Hơi thở rất quen thuộc giống như trong trí nhớ của cô ấy.
Cô ấy muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại không như bình thường làm thế nào cũng không mở ra được.
Cuối cùng miễn cưỡng lắm mới mở ra một khe hở, cô ấy nhìn thấy người bên cạnh.
Hình dáng mơ hồ mang theo khẩu trang và mũ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Ánh mắt này… tối đen sâu thẳm, liếc mắt một cái không thể nhìn tới cuối, giống như một đầm nước u tối.
Đây…đây là ánh mắt của Dương Việt…
“Dương….Dương Việt…”
Cô ấy gian nan mở miệng nói vài câu, sức cùng lực kiệt âm thanh nhỏ đến đáng thương.
Hắc Ảnh căn bản không nghe rõ cô ấy nói cái gì.
Anh ta cúi thấp người xuống đưa lỗ tai lại gần muốn nghe xem cô ấy nói cái gì.
Lỗ tai dán sát vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, cảm nhận được hô hấp ấm nóng của cô ấy.
“Dương…Dương Việt…”
Lúc này thì anh ta đã nghe được rất rõ cô ấy gọi tên của kẻ rác rưởi kia, làm cho anh ta cảm thấy tức giận vô cớ.
Hận không thể đào tên rác rưởi kia từ trong đất ra, quật xác hàng trăm lần.
Ngay tại lúc anh muốn dứt ra rời đi không ngờ tới bên tai lại truyên đến âm thanh.
“Em thích anh….em cũng thích anh, em đồng ý làm bạn gái của anh…”
Lời này giống như một viên đá đột nhiên lao vào hồ nước trong lòng anh, lập tức tạo thành một vùng biển bão tố, gợn sóng vô tận.
Hắc Ảnh nhìn cô gái trước mặt, cô ấy còn tràn ngập đau khổ, nói ra từng câu đều có vẻ phải cố gắng nói ra, nhưng cô vẫn cố nói ra từng chữ từng chữ một.
“Sinh bệnh mà thôi không cần sợ hãi, chắc chắn cô sẽ không có việc đâu.”
“Ngoan, đừng giấy dụa nữa, hiện tại cô đang truyền nước.”
Trong lời nói của anh ta như có ma lực, Châu Vũ thật sự yên lặng không giấy dụa nữa.
Cô ấy không giấy dụa nữa, mồ hôi trên trán cũng giảm đi rất nhiều.
Cô ấy vẫn mơ hồ không tỉnh lại nhưng ý thức cũng dần dần trở về.
Cô ấy chỉ nhớ tối hôm qua lúc cô ấy ghé vào bên giường ngủ thì bụng lại truyền đến đau đớn, cô ấy ngã trên mặt đắt, lăn lộn đau đớn.
Cô ấy đối diện với cửa sổ nhìn thấy trên đó xuất hiện một điểm đỏ.
Lập tức trong mắt cô thấy một viên đạn càng lúc càng lớn trực tiếp ghim vào đầu Dương Việt.
Máu tươi văng khắp nơi.
Máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt cô ấy, cô ấy muốn đứng lên cứu người nhưng căn bản là không đứng dậy được, cô ấy cũng đau đớn muốn chết.
Cô ấy chỉ có thể liều mạng tạo ra tạp âm gọi người nhà họ Dương tới.
Mọi người vây quanh bên người Dương Việt, sốt vội hoảng loạn đưa anh ấy đi ra ngoài, mà cô ấy là do người giúp việc phát hiện ra rồi gọi 115.
Cô ấy không giận người nhà họ Dương bỏ mặc cô ấy mà chỉ quan tâm đến sống chết của Dương Việt thôi.
Cô ấy không muốn Dương Việt chết, cộ ấy còn có nhiều điều chưa kịp nói cho anh ấy, cô ấy còn hy vọng anh ấy sớm tỉnh lại.
Cô ấy nghĩ đến cảnh tưởng tối hôm qua cả người lại run rẩy.
Cô ấy cảm nhận được bên cạnh có người, ở gần gần cô ấy, còn đang nắm tay cô ấy nữa.
Hơi thở rất quen thuộc giống như trong trí nhớ của cô ấy.
Cô ấy muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại không như bình thường làm thế nào cũng không mở ra được.
Cuối cùng miễn cưỡng lắm mới mở ra một khe hở, cô ấy nhìn thấy người bên cạnh.
Hình dáng mơ hồ mang theo khẩu trang và mũ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Ánh mắt này… tối đen sâu thẳm, liếc mắt một cái không thể nhìn tới cuối, giống như một đầm nước u tối.
Đây…đây là ánh mắt của Dương Việt…
“Dương….Dương Việt…”
Cô ấy gian nan mở miệng nói vài câu, sức cùng lực kiệt âm thanh nhỏ đến đáng thương.
Hắc Ảnh căn bản không nghe rõ cô ấy nói cái gì.
Anh ta cúi thấp người xuống đưa lỗ tai lại gần muốn nghe xem cô ấy nói cái gì.
Lỗ tai dán sát vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, cảm nhận được hô hấp ấm nóng của cô ấy.
“Dương…Dương Việt…”
Lúc này thì anh ta đã nghe được rất rõ cô ấy gọi tên của kẻ rác rưởi kia, làm cho anh ta cảm thấy tức giận vô cớ.
Hận không thể đào tên rác rưởi kia từ trong đất ra, quật xác hàng trăm lần.
Ngay tại lúc anh muốn dứt ra rời đi không ngờ tới bên tai lại truyên đến âm thanh.
“Em thích anh….em cũng thích anh, em đồng ý làm bạn gái của anh…”
Lời này giống như một viên đá đột nhiên lao vào hồ nước trong lòng anh, lập tức tạo thành một vùng biển bão tố, gợn sóng vô tận.
Hắc Ảnh nhìn cô gái trước mặt, cô ấy còn tràn ngập đau khổ, nói ra từng câu đều có vẻ phải cố gắng nói ra, nhưng cô vẫn cố nói ra từng chữ từng chữ một.