Bạch Thư Hân cứ tưởng rằng mình rời xa Lệ Nghiêm thì có thể mang theo tai họa rời xa anh.
Cô ấy…
Chính là tai họa lớn nhất của Lệ Nghiêm.
Là gánh nặng không thể nào gỡ bỏ. Hứa Minh Tâm nghe xong mọi chuyện thì có chút thổn thức.
Không ngờ rằng những năm qua Bạch Thư Hân luôn đè nén chuyện này trong lòng.
Chuyện này đúng là đáng sợ, để người khác không thở nổi.
“Vậy sau này cậu định như thế nào?”
“Tớ đã khiến anh ấy cách xa tớ rồi. Tớ luôn là một nỗi phiền phức đối với anh ấy”
“Vậy cậu… có từng hỏi Lệ Nghiêm chưa?”
“Chuyện này còn cần hỏi ư?”
Bạch Thư Hân cười một cách tự giễu, trong nụ cười của cô ấy tràn ngập đắng chát.
Hứa Minh Tâm nhìn vào mắt mà đau trong lòng.
Hóa ra trong trái tim của một Bạch Thư Hân mạnh mẽ kiên cường lại cất giấu nhiều chuyện đến vậy.
Cô ấy kiềm chế lâu như thế bây giờ mới nói ra, chắc chắn là trong lòng đã rất đau khổ rồi.
“Không phải là cậu vẫn còn tớ đây sao. Tớ che chở cho cậu là được rồi.”
Hứa Minh Tâm vỗ vỗ ngực của mình rồi cười hì hì mà nói.
“Đúng thế, tớ rất may mắn, tớ vẫn còn cậu.”
Bạch Thư Hân cũng nói. Tối thiểu nhất khi cô mất đi tình thân vẫn còn có người bạn tốt nhất này ở bên cạnh.
Ban đêm, người leo núi đều đi tắm suối nước nóng.
Chân của Hứa Minh Tâm bị thương nên cô cũng không có đi. Bạch Thư Hân ở lại ký túc xá chăm sóc cô.
Thật ra Hứa Minh Tâm ở một mình cũng được, nhưng Bạch Thư Hân cứ khăng khăng phải ở lại.
Lúc cô đi ăn khuya lại nghe được chuyện hay.
Lúc tắm suối nước nóng có một cô gái đột nhiên rớt xuống nước, bệnh tim tái phát.
Tất cả mọi người đều bối rối, vội vàng hô cứu người.
Người đầu tiên chạy tới là Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy cấp cứu xong đưa tới bệnh viện gần đây.
Bọn họ nói rất thần kỳ, thậm chí còn nói Cố Gia Huy đã hô hấp nhân tạo, còn ấn ngực của người khác.
Mặc dù Hứa Minh Tâm biết rằng đây là thao tác cơ bản để cứu người nhưng khi nghe vào tai vẫn có chút khó chịu.
Miệng của Cố Gia Huy chỉ có thể để mình cắn, người khác chạm thử là sao chứ?
Hơn nữa tay của anh cũng chỉ có thể sờ mình. Dù mình có nhỏ, nhưng cũng là do anh chọn. Cho dù có nhỏ hơn nữa thì anh cũng phải chấp nhận.
“Cố Gia Huy chết tiệt.”
Hứa Minh Tâm nói một cách tức tối. Bạch Thư Hân thấy cô như thế thì cười rồi nói: “Ghen à?”
“Không những ghen mà còn ghen to ấy chứ.”