Giẫm lên giày “Nói cũng đúng. Em biến thành thế này, móng heo lớn nào đó cũng phải chịu trách nhiệm!”
Hứa Minh Tâm thở phì phò nói, lập tức không khách sáo giẫm lên giày của anh. Có nhiều người nhìn như vậy, họ nhất định phải nhảy điệu nhảy đầu tiên…
Đã rất lâu rồi cô không khiêu vũ nên khó tránh được việc cảm thấy không quen, lúc âm nhạc vừa mới nổi lên thì tay chân cô cuống hết lên, không biết phải làm gì tiếp theo.
Bị nhiều người nhìn như vậy khiến cô cảm thấy ngài ngại, tưởng như mặt mũi mình đều bị ném hết đi rồi.
Trong lúc cô vẫn đang bối rối không biết làm sao thì giọng nói dịu dàng của Cố Gia Huy vang lên bên tai cô.
“Em căng thẳng cái gì đấy? Cứ nương theo anh là được rồi”
Nghe anh nói thế, cô thả lỏng cơ thể, nương theo động tác của anh để di chuyển.
Chỉ là một điệu nhảy bình thường, cũng may là những người ở đó khá là khách sáo, không có ai châm chọc cả, nếu không thì cô thật sự sẽ vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc bản nhạc chuẩn bị kết thúc thì tự dưng người chỗ cửa ra vào trở nên hối hả, âm thanh ồn ào truyền vào bên trong.
Mọi người cùng ngừng lại, tất cả không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía chỗ cửa.
Họ nhìn thấy Lucia đang dẫn theo vệ sĩ chạy vào.
Cô ta trông có vẻ chật vật, bộ đồ lộng lẫy trên người đã bị xé nát, trên mặt hãng còn hẳn rõ dấu bàn tay, đầu tóc rối bời, lớp trang điểm trên mặt đã trôi sạch.
Lúc này đây, cô ta làm gì còn vẻ gì là một vương phi đứng trên người khác nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Minh Tâm, mắt cô ta trợn trừng như sắp nứt ra đến nơi vậy.
Cô ta kêu gào trong cái nhà kho đổ nát kia mãi mới có vệ sĩ đi tìm phát hiện ra.
Đầu gối cô ta bây giờ đang đau không đứng nổi nên phải gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Ngồi nghỉ mất một lúc cô ta mới có thể đi lại được, xong cô ta lập tức chạy đi tìm Hứa Minh Tâm.
Cô ta là một kẻ kiêu căng ngạo mạn nên làm sao có thể cho phép Hứa Minh Tâm làm nhục mình như vậy được.
Trông thấy Hứa Minh Tâm đứng dưới ánh đèn, hai người họ dựa vào nhau tựa một cặp tình nhân thắm thiết, cô ta lại càng lồng lộn.
Cô ta giận dữ chỉ về phía Hứa Minh Tâm, ra lệnh: “Bắt cô ta lại rồi mang về hoàng cung cho tôi!”
Vệ sĩ bước về phía trước nhưng Cố Gia Huy lại bảo vệ Hứa Minh Tâm đứng sau lưng mình, mặt lạnh đối diện với bọn họ.
“Kẻ nào dám động vào vợ của tôi hả?”
Đám vệ sĩ do dự, không dám đi lên nữa, bắt người vô cớ, lại còn có nhiều người nhìn như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thất.